Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 155: Chương 155: Lần đầu gặp Cố Ly (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Rất nhiều quân cờ được hạ xuống mà cô không biết có mục đích gì, thế nhưng không lâu lắm cô lại phát hiện ra những nước đi đó đã hình thành từng cái cạm bẫy một, với chỉ số thông minh của cô, có lẽ vừa hạ cờ xuống đã nhảy ngay vào bẫy.

Nơi này làm gì có ông lão và tiểu thịt tươi nào, rõ ràng là một con cáo già và một con hồ ly nhỏ mà, người này còn phúc hắc xảo trá hơn so với người kia!

Xem ván cờ này, cô xem đến kinh hồn bạt vía, chỉ là cũng càng bội phục Cố Tử Thần hơn.

Chỉ số thông minh này làm học phách là đúng rồi!

Cuối cùng vẫn Cỗ lão gia cao tay hơn một nước, thắng Cố Tử Thần, nhưng ông ta cũng không tỏ vẻ đắc ý, mà nhấp một ngụm trà, hơi mỉm cười nói: “Tài đánh cờ của thằng nhóc nhà cháu cũng được đấy, thôi thôi, hôm nay tới đây thôi, ông cũng mệt mỏi rồi, hai người trẻ tuổi các cháu tự chơi với nhau đi.”

Dĩ nhiên là Tô Niên Niên cầu còn không được, cô ngọt ngào nói tạm biệt với Cố lão gia, vui vẻ rời đi, Cố Tử Thần dửng dưng nhìn nhau với Cố lão gia, cũng đứng lên, đuổi theo bước chân của Tô Niên Niên.

Đợi hai người đi xa, vẻ mặt của Cố lão gia đã dần trở nên lạnh lùng, ngón tay có tiết tấu gõ lên mặt bàn.

Con gái của Tô Dĩ An... Không ngờ rằng đã lớn như vậy rồi...

Ông ta hồi tưởng lại ánh mắt Cố Tử Thần nhìn về phía Tô Niên Niên vừa nãy, ông ta có thể nhìn thấy rõ sự dịu dàng quan tâm trong đó lúc rõ, lãnh ý trong mắt càng sâu hơn.

——

Đi xuống tầng, mấy người Trần Nguyên còn chờ ở chỗ cũ, cờ bài đã được xếp sang bên cạnh, mấy người đang tùy ý trò chuyện với nhau.

Nam Nịnh ngồi ở bên cạnh Trần Nguyên, không ngừng gợi ý nói chuyện với anh ấy, Trần Nguyên đáp lại lễ phép mà hời hợt, nhưng cũng không tiện cự tuyệt cô ta.

Dạ Tinh Vũ cầm điện thoại di động tập trung cao độ chơi trò đua xe, Nam Chi ngồi một mình ở trong góc, nhìn về một phía ngẩn người, chân mày khóe mắt đều vẻ ảm đạm.

Cô ấy thích người đó, nhưng cô ấy cũng không dám đi lên nói một câu với người đó.

Thầm mến là chuyến đi du lịch không có điểm dừng, cô ấy không biết mình đã lên đường từ lúc nào, và cũng không biết điểm cuối ở đâu.

Trong lòng Trần Nguyên cảm thấy không thoải mái, biểu tình trên mặt đã lạnh đi mấy phần, đến khi Tô Niên Niên trở về mới hòa hoãn mấy phần.

“Niên Niên, sao vậy? Cố lão gia không làm khó em chứ.” Trần Nguyên ân cần hỏi, Dạ Tinh Vũ cũng để điện thoại di dộng xuống, nhìn về phía Tô Niên Niên.

“Không sao, Cố gia gia cực kỳ tốt, anh đừng suy nghĩ lung tung.” Tô Niên Niên mỉm cười, ngồi vào bên cạnh Nam Chi.

Trong tiềm thức, cô vẫn tương đối thích Nam Chi hơn.

Hai chị em Nam Chi và Nam Nịnh đều có phong phạm nữ thần điển hình, nhưng Nam Nịnh là loại người ôn uyển, tính tình có thể hợp với Tô Niên Niên. Mà đại khái chắc do thân thể của Nam Nịnh không tốt lắm, màu da trắng gần như là trong suốt, mặc dù mang theo vẻ đẹp của mỹ nhân bệnh, nhưng nếu so sánh, Tô Niên Niên vẫn nghiêng về Nam Chi hơn, dù sao cô ấy cũng quen thuộc với Nam Chi hơn.

Nam Chi tự nhiên cảm thấy thiện ý của cô, khẽ mỉm cười với cô.

Tô Niên Niên thầm gào khóc ở trong lòng, đây mới gọi là nữ thần, thật là đẹp! Cười một lần khuynh thành, cười lần nữa khuynh quốc, thật là quá đẹp! Nếu cô là đàn ông cô cũng sẽ thích kiểu người như thế này!

“Nghe nói hôm nay anh A Ly cũng trở lại, chỉ là sao giờ này vẫn không thấy anh ta đâu.” Nam Chi hơi thất vọng, Tô Niên Niên chưa từng nghe thấy “Anh a Ly” trong miệng cô ấy bao giờ, tò mò hỏi Nam Chi.

Nam Chi đang muốn giải thích, đã nghe thấy trận huyên náo vang lên trong đám người, so với lần Cố lão gia xuất hiện vừa nãy còn to hơn.

Đám người tự động tản ra, nhường ra một con đường, các loại tiếng nghị luận và tiếng ồn ào không dứt bên tai, cảnh tượng đầu tiên xuất hiện ở trước mắt Tô Niên Niên là, hai người đàn ông nhìn giống như nhân viên, mặc âu phục màu đen, đeo kính râm, tách đám đông dần ra.

Mà lúc người kia xuất hiện, cả hội trường thoáng an tĩnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.