Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Niên Niên không suy nghĩ nhiều, thành thật trả lời: “Mẹ cháu tên là Sở Tố Tâm, cha cháu là Tô Dĩ An, đã qua đời mấy năm trước.”
Nhắc tới cha mình, tâm trạng của Tô Niên Niên trùng xuống ngay lập tức.
Người đàn ông đã bầu bạn với cô suốt cả tuổi thơ đó, người cha tốt dịu dàng nho nhã, người chồng tốt, rốt cuộc cũng sẽ không bao giờ trở về bên cạnh cô nữa.
Cho dù bây giờ Trần Duẫn Hoa đối xử với cô cũng rất tốt, nhưng ở trong lòng Tô Niên Niên, không ai có thể thay thế được cha mình.
Cố Tử Thần mấp máy môi mỏng, muốn an ủi Tô Niên Niên, lại không biết nên nói cái gì cho phải, không thể làm gì khác hơn là im lặng.
Bịch ——
Quân cờ trong tay Cố lão gia rơi xuống trên bàn cờ, đụng vào mấy quân cờ, vẻ mặt như trở nên cứng ngắt lại.
“Cố gia gia... ?” Ở trong tiếng gọi của Tô Niên Niên, Cố lão gia khôi phục lại nụ cười, làm như không có chuyện gì xếp lại quân cờ, như thất thố vừa rồi không tồn tại vậy.
Tô Dĩ An...
Dường như đã nhiều năm rồi ông ta không nghe thấy cái tên này, nhưng Cố lão gia vẫn có thể nhớ được dáng vẻ của ông ấy.
Vào thời điểm đó, sự nghiệp trung tâm thương mại của Tô Dĩ An vừa mới chớm nở, rất được ông ta thưởng thức, lại bởi vì ông ấy đánh cờ rất khá, nên hai người đã từng đnáh cờ với nhau nhiều lần, thậm chí có người còn gọi đùa hai người bọn họ là “Đôi bạn đánh cờ vong niên” .
Cố lão gia vừa đánh cờ, vừa thản nhiên quan sát Tô Niên Niên.
Ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, các đường nét trên khuôn mặt rất xinh đpẹ, mặc váy trắng đơn giản, thần thái lúc do dự cau mày cực kỳ giống cha cô.
Cố lão gia ổn định lại tinh thần, xóa bỏ bóng người mặc áo sơ mi trắng, nụ cười ôn hòa ra khỏi đầu, sát cơ hiện lên, liên tiếp đặt mấy nước, mỗi một nước đều là thủ đoạn tàn nhẫn quyết tuyệt, Tô Niên Niên nhất thời giật mình.
“Nhóc con, còn có một lần nữa, lần này cháu muốn ông làm thế nào?” Cố lão gia mỉm cười hỏi.
Tô Niên Niên tự biết khả năng của mình, cô biết mình đã vô lực xoay chuyển trời đất, cô không tiếp tục ẩu tả chơi xấu nữa, mà ném quân cờ đang cầm trong tay xuống, chán nản nói: “Cố gia gia, ông giỏi hơn, cháu cam tâm tình nguyện nhận thua.”
“Ha ha ha.” Cố lão gia phát ra tiếng cười sang sảng: “Đánh cờ với cháu đúng là thú vị, lại chơi thêm ván nữa?”
Tô Niên Niên không có tiền đồ lắc đầu nói: “Cố gia gia, cháu không bêu xấu nữa đâu... Ông đuổi tận giết tuyệt như vậy sẽ để lại ám ảnh cho cháu, cháu vẫn nên xuống tầng chơi đấu địa chủ thì hơn.”
Lời này không có nửa điểm giả dối, Cố lão gia lại cười ta lần nữa, mắt nhìn về phía cháu trai mình: “Xem ra không thể làm gì khác hơn là cháu chơi với ông rồi.”
Cố Tử Thần hơi gật đầu, trao đổi vị trí với Tô Niên Niên, nhuần nhuyễn thu thập quân cờ.
Tô Niên Niên vốn còn muốn mượn cớ đi xuống, kết quả nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Tử Thần, nhất thời nổi lòng hiếu kỳ, vì vậy cô quyết định ở lại xem ván cờ này.
Hai người mỗi người đều có phong cách đánh cờ khác nhau, vẫn là Cố Tử Thần cầm cờ đen đi trước, Cố lão gia không nhường nửa bước, hai người vừa đánh được mấy nước đã bắt đầu tranh đất đoạt quân.
Trong lòng Cố lão gia trầm xuống, Tô Niên Niên giống như cha cô vậy, mặc dù nước đi rất kỳ lạ, thường xuyên có những nước đi không đoán trước được, nhưng nói cho cùng vẫn quá mức ôn hòa, không có sự quyết đoán đưa người ta vào chỗ chết. Mà đứa cháu này của ông ta lại không giống vậy, từng bước từng bước, ngoài sáng trong tối khắp nơi đều là cạm bẫy, chỉ cần bất chợt không lưu ý sẽ rơi vào trong vòng vây của anh, ép ông ta đành phải dùng toàn lực ứng đối.
Bởi vì thân thế của Cố Tử Thần vinh quang gì, nên Cố lão gia cũng không thích người cháu này lắm. Nhưng ông ta không khỏi không thừa nhận, đứa cháu này, là đứa giống với ông ta nhất.
Hai người ngươi tới ta đi, vẻ mặt bình tĩnh, thỉnh thoảng lại uống một ngụm trà, nhìn khá lạnh lẽo.
Nhưng Tô Niên Niên sắp nhìn đến ngu người rồi, hai người này thật sự là quá đáng sợ...