Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Cố gia gia, chấu biết tài đánh cờ của ông rất cao siêu, xuất thần nhập hóa, nhìn dáng vẻ của ông hiền lành từ ái, anh tuấn phi phàm, hơn nữa hôm nay là sinh nhật của ông, ông nhất định sẽ thọ so với nam sơn, phúc như Đông hải, hơn nữa hôm nay thời tiết còn tốt thế này, à, còn nữa, trà nhà ông cũng uống đặc biệt ngon...” Tô Niên Niên mặc kê, ba bảy hai mươi mốt kế phải khen trước đã, cô vẫn hiểu rõ đạo lý không đánh vào người mặt tươi cười mà.
Cố lão gia mỉm cười nheo mắt lại, ông lão lớn tuổi, đều thích nghe mấy lời dễ nghe, huống chi miệng Tô Niên Niên ngọt như vậy, khen làm tâm tình của ông ta cũng tốt theo.
“Nói đi, cháu có âm mưu gì?” Cố lão gia từ từ hỏi, giọng nói kia làm Tô Niên Niên nghe thấy mà hơi sửng sốt.
Cảm giác phúc hắc này... Sao giống với Cố Tử Thần vậy...
Nhưng mà, cô vẫn cười hì hì mở miệng: “Vậy ông nhường cháu ba quân đi, cháu biết ông là người tốt nhất mà!”
“ Được, theo ý cháu, cháu đánh trước đi.”
Tô Niên Niên lắc đầu: “Không không không, ý của cháu là, ở trong ván này, ông nhường cháu ba lần, hắc hắc...”
“Con nhóc này, đúng là rất cơ trí.” Cố lão gia mỉm cười, coi như là thầm chấp nhận.
Lúc này Tô Niên Niên mới thở phào một hơi, nghiêm túc đánh cờ với Cố lão gia.
Cố Tử Thần vốn còn cho rằng cô khoe tài, không ngờ rằng cô thật sự biết chơi, lập tức không khỏi hơi nhìn con heo này bằng cặp mắt khác xưa.
Tô Niên Niên hạ cờ rất nhanh, không nghĩ lâu, không do dự, điểm này ngược lại rất hợp khẩu vị với Cố lão gia tử. Hạ được mấy nước, hai người chơi khoảng mười phút, lại chưa phân thắng bại.
Cố lão gia thu hồi khinh thị trong lòng, cũng bắt đầu đánh nghiêm túc.
Quân trắng dần bao vây quân trắng, mắt thấy thành sắp khép lại, Tô Niên Niên bỏ lại hai con cờ, cướp lời: “Cố gia gia, ông đã hứa với cháu! Ông không thể đổi ý!”
Cố lão gia lắc đầu, không so đo với cô.
Lại hạ thêm mấy nước, tốc độ hạ cờ của hai người càng ngày càng chậm, thời gian suy tính càng ngày càng dài, Tô Niên Niên đã dùng hết tất cả kế sách trong người, vẫn không địch lại ông ta.
Cố Tử Thần âm thầm nhìn dáng vẻ phát điên của cô, khóe miệng khẽ nhếch lên, nâng ly trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Thật ra thì chỉ lẳng lặng nhìn cô thế này, cũng rất tốt.
Tô Niên Niên không chừa một nước nào, rơi vào trong vòng vây của Cố lão gia, mắt thấy mình sắp thua, cô nhanh tay lẹ mắt, lấy quân cờ mình vừa mới hạ xuống lên.
“Oh... cháu run tay, nước đi này không tính...”
Nhớ tới chuyện mình đáp ứng nhường cô ba lần, Cố lão gia vui vẻ đáp ứng: “ Được, không tính thì không tính, chỉ là đây là lần thứ hai.”
Tô Niên Niên ủ dột mặt mày chống cằm, suy tư bước kế tiếp nên đi nước nào.
“Khụ.” Cố Tử Thần đột nhiên ho khan một tiếng, Tô Niên Niên nhìn anh theo bản năng, kết quả là thấy anh đang nháy mắt với mình, chỉ chỉ về phía góc nhỏ bình thường trên bàn cờ.
Giữa hai người như hình thành một loại ăn ý vô hình, không cần bất kỳ ngôn ngữ nào để diễn tả, Tô Niên Niên cũng biết anh đang chỉ chỗ nào, cô quyết định thật nhanh, hạ cờ vào chỗ đó.
Vẻ mặt của Cố lão gia lạnh đi, nước đi này của Tô Niên Niên không chỉ đột phá vòng vậy, hơn nữa còn nối quân với mấy quân cờ trước, chỉ kém mấy bước là có thể vây quân của ông ta lại.
Ông ta mỉm cười trêu ghẹo nói: “Tử Thần à, nào có ai giúp người ngoài hố ông nội như cháu, haizzz...”
Tô Niên Niên đỏ ửng mặt, làm bộ như chưa từng phát sinh cái gì, lần nữa đánh cờ với Cố lão gia.
Càng đánh, Cố lão gia tử càng cảm thấy cách chơi cờ của Tô Niên Niên khá là quen thuộc, ông ta thuận miệng hỏi: “Cô bé à, cha mẹ cháu là ai?”