Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cố Tử Thần gật đầu, lễ phép giới thiệu mọi người với ông ta.
Đến phiên Tô Niên Niên, tầm mắt của Cố lão gia không khỏi dừng lại ở trên người cô.
“Niên Niên? Tên rất có ý nghĩa.” Cố lão gia nở nụ cười hiền hòa.
Tô Niên Niên mỉm cười, nhưng cô không ngừng lẩm bẩm ở trong lòng, tại sao mình luôn cảm thấy ánh mắt Cố lão gia nhìn cô giống như nhìn miếng thịt đang đặt trên tấm thớt mặc cho người ta cắt thái vậy.
Cha Cố Ngôn Chuẩn của Cố Tử Thần đứng ở bên cạnh mà đầu đầy mồ hôi lạnh, không hiểu tại sao Cố lão gia đột nhiên đến chỗ mấy đứa nhóc này.
Thấy bộ cờ vậy trên bàn, Cố lão gia như tìm được hứng thú, hỏi: “Nhìn mấy đứa các cháu chơi, ông lạo ngứa tay rồi, ai tới với một ván với ông nào?”
Mọi người đồng loạt im lặng, không phải là không muốn chơi, mà thật sự là không dám à nha.
Người trước mắt này là ai ? Đây chính là cha của Cố Ngôn Chuẩn, đầu rồng trong đầu rồng của trong giới kinh doanh, người khổng lồ trong những người khổng lổ, không thèm phóng đại đâu, nếu nhà của mấy người là một ngôi nhà một hai tầng, vậy không thể nghi ngờ, nhà của Cố lão gia tử là một tòa lâu đài, vẫn là phiên bản cao cấp sang trọng.
Tô Niên Niên nhìn lại, thấy không có ai lên tiếng, trong lòng hơi áy náy, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của Cố lão gia, mọi người cũng phải cho ông ta mặt mũi chứ, vì vậy cô yếu ớt giơ tay nhỏ lên: “Cố... Cố gia gia, nếu không, cháu chơi cờ với ông?”
Cố Tử Thần trầm giọng nói: “Đặt quân cờ xuống còn không biết cách hạ, ai cho em dũng khí giơ tay lên vậy?”
“Anh chưa chơi với em bao giờ, sao biết em không biết cách đặt quân.” Tô Niên Niên tức giận nói: “Cố gia gia, ông muốn chơi thế nào, cháu cũng có thể chơi với ông!”
Nhìn dáng vẻ ngoài mạnh trong yếu của cô, Cố lão gia hơi buồn cười, cười tủm tỉm nói: “Cô nhóc, cháu biết chơi cờ vây không? Cùng chơi với ông một ván đi.”
Tô Niên Niên gật đầu.
Cố lão gia muốn đánh cờ, dĩ nhiên sẽ không chơi tạm ở trên bàn ăn, ông ta lập tức dặn người đi đến thư phòng chuẩn bị, còn rất thành khẩn mời: “Giá dưới đáy tranh cãi lợi hại, nhóc con, cùng ông đi đến nơi yên tĩnh chơi đi.”
Tô Niên Niên suy nghĩ, cảm thấy có đạo lý, vì vậy cô ngoan ngoãn đứng lên, định đi theo phía sau Cố lão gia.
Người còn chưa đi được hai bước, cánh tay đã bị người ta giữ lại, cô quay đầu lại, Cố Tử Thần nhíu mày, giọng điệu bất lực: “Anh cùng đi với em.”
Uả? Đây chơi trò gì vậy? Tô Niên Niên suy nghĩ, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là cùng đi lên tầng với Cố Tử Thần.
“Nhìn bóng lưng thì hai người bọn họ thật là xứng đôi, nhìn đáng yêu ghê.” Nam Chi cảm khái nói.
Dạ Tinh Vũ dẩu dẩu miệng, muốn nói gì đó nhưng vô lực phản bác.
Từ sâu trong nội tâm, cậu ta cũng cảm thấy Cố Tử Thần và Tô Niên Niên tương đối xứng đôi.
Nhưng mà, Niên Niên là của cậu ta! Hừ!
Trần Nguyên không biết suy nghĩ của cậu ta, nếu không người anh ấy đánh có thể không phải là Tiếu Vũ, mà là thằng ngốc Dạ Tinh Vũ này! Dầu sao thỏ không ăn cỏ gần hang đâu, cậu dám ra tay với em gái vừa manh vừa mềm lại vừa non của người ta, đúng là lấn hiếp người quá mà!
——
Đi theo Cố lão gia lên tầng hai, Tô Niên Niên mới phát hiện ra một vùng trời đất khác.
Bố cục của tầng hai được thiết kế rộng rãi đơn giản, thiết kế theo phong cách cổ điển nhã trí, vừa nhìn đã biết được thiết kế rấy cẩn thận. Đẩy cửa thư phòng ra, nội thất bên trong được bày trí theo phong cách cổ điển, thậm chí còn có lư hương đốt trong phòng, mùi hương mờ mờ ảo ảo không quá nồng cũng không có đạm lượn quanh căn phòng, làm Tô Niên Niên không kềm hãm được nuốt nuốt ngụm nước miếng.
Ba người ngồi vào trước bàn gỗ đỏ, chỉ chốc lát sau, có người đưa tới ba ly trà xanh. Tô Niên Niên bưng lên nếm nếm, là trà long tỉnh Tây hồ thượng hạng.
Cô chọn quân đen, Cố lão gia để cho cô đi trước, nhưng nói chung mấy thế hệ cha ông này chơi cờ rất giỏi, Tô Niên Niên đảo đảo mắt, nghĩ ra đối sách.