Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cố Tử Thần mặt không cảm xúc, tựa như tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến anh.
Dạ Tinh Vũ muốn nói lại thôi, đảo đảo mắt mấy vòng, cuối cùng lại nhìn về phía Tô Niên Niên.
Nụ cười ấm áp của Trần Nguyên cứng đờ ở khóe miệng, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Điều này làm cho Tô Niên Niên càng hiếu kỳ hơn, rốt cuộc là Nam Nịnh này có lai lịch gì?
Hai người Nam Chi và Nam Nịnh đều ngồi xuống, Tô Niên Niên muốn chơi tú lơ khơ, nhanh chóng kết nhóm với Cố Tử Thần, Dạ Tinh Vũ, Nam Chi thành đội đánh bài, mà Nam Nịnh thì dính lấy Trần Nguyên chơi cờ vây.
Trần Nguyên không có cách nào cự tuyệt cô ta, đành phải ngồi đánh cờ với cô ta.
Bên này, bốn người chơi tú lơ khơ chiến đấu khốc liệt, Tô Niên Niên có được vận may tốt, rút được hai lá bài đẹp, đánh xuôi gió xuôi nước. Đắc ý còn không quên liếc nhìn Trần Nguyên, sau đó lại phát hiện ra có gì đó không đúng.
Bình thường Trần Nguyên luôn mang đến cho người ta cảm giác dịu dàng, ấm áp, nụ cười như gió mùa xuân, dễ dàng mang đến cho người ta cảm giác thân cận.
Thế nhưng ở trước mặt Nam Nịnh, anh gần như không bộc lộ cảm xúc gì, chỉ hờ hững đánh cờ với cô ta, thậm chí ngay cả lời cũng không nói một câu.
Lại nhìn Nam Nịnh, ánh mắt cô ta nhìn về phía Trần Nguyên nóng bỏng lưu luyến, ánh mắt lưu chuyển như đang cố phán sinh huy(*), càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô ta.
(*)Cố phán sinhhuy” 《顾盼生辉》 là đôi mắt đẹp phát ra ánh sáng rực rỡ
Tô Niên Niên bừng tỉnh hiểu ra, xem ra Nam Nịnh này thích Trần Nguyên!
Ngoài cô ra, người không để tâm trí ở đây còn có Nam Chi.
Cô cầm tú lơ khơ chơi trong tay, nhưng dư quang khóe mắt vẫn luôn quét về phía Trần Nguyên bên kia, nhìn Nam Nịnh đúng lúc nở nụ cười xinh đẹp vui vẻ đánh cờ với Trần Nguyên, cô ấy cảm thấy trong lòng cực kỳ khổ sở.
Trong bốn người, hai vị xuất hồn đi đâu mất, cộng thêm Dạ Tinh Vũ chơi bài cực kỳ kém, làm cho địa chủ Cố Tử Thần này đúng là thắng tới tay mềm.
Cố Tử Thần ném ra hai lá bài cuối cùng, thắng ba người không có kỹ thuật đánh này, anh cũng chẳng cảm thấy có thành tựu gì.
“Tô Niên Niên, đảo bài đi.” Cố Tử Thần gối tay ra sau ót, ngồi ở trên ghế khoan thai nói.
Tô Niên Niên lấy lại tinh thần, trợn to mắt: “Rõ ràng là anh thắng, đương nhiên là anh đảo bài, hai người nói có đúng hay không?”
“Đúng vậy!” Dạ Tinh Vũ hỗ trợ góp lời: “Anh là chủ, anh thắng, đương nhiên là anh đảo bài!”
Nam Chi cố tình nhìn Cố Tử Thần cứng họng trước mặt ở Tô Niên Niên, vì vậy cô ấy vui vẻ xem náo nhiệt, cũng gật đầu giống vậy.
Cố Tử Thần co rút khóe miệng, thôi quên đi, hôm nay tâm tình của mình tốt, cũng không so đo với con heo này nữa.
Anh chấp nhận đi đảo bài, bốn người lại chơi thêm hai ván nữa, đám tttaaân khách bắt đầu huyên náo, dẫn đến bọn họ không thể không chuyển tầm mắt về nơi ngọn nguồn huyên náo theo mọi người.
Cố lão gia mặc bộ trang phục trung sơn mới, đi giày vải màu đen, mặt nở nụ cười, nhìn qua giống như một ông lão hòa ái dễ gần, ai cũng không nghĩ ra ông là người có thủ đoạn cứng rắn ngoan tuyệt trên thương trường. Ông ta chống gậy, cùng đi bên cạnh có Cố Ngôn Chuẩn, đi tới giữa đại sảnh.
Cố gão gia tùy tiện nói khách sáo mấy câu, để cho các khách mời đều vui vẻ, lại có người mở lời nói chúc thọ trước, sau đó mọi người mới dần dần chuyển sang đề tài khác, mở rộng mối quan hệ, nói chuyện kinh doanh.
Cố Tử Thần không thèm nâng mí mắt lên, nhàn nhạt nói: “Tiếp tục đi.”
Tô Niên Niên đếm mấy lá bài nhỏ lẻ trong tay, thầm thở dài trong lòng, xem ra ván này lại thua rồi.
Đang khổ não, bên tai truyền tới một giọng nói cực kỳ có lực: “Tử Thần, cháu đang chơi với bạn đấy à?”
Đám người Tô Niên Niên lập tức thả bài cờ trong tay xuống, từng người vội vàng đứng lên chào Cố lão gia.
Cách rất gần, Tô Niên Niên mới quan sát được ngũ quan của ông ta, mặc dù Cố lão gia đã lớn tuổi, nhưng loáng thoáng có thể nhìn thấy ngũ quan anh tuấn lúc còn trẻ của ông ta, mi mắt cũng giống y như đúc với Cố Tử Thần.