Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 150: Chương 150: Đánh cờ (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cô ngồi ở phía sau bàn ăn, chiếc bánh ngọt rất to che khuất bóng người của cô, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của cô.

Cố Tử Thần tùy ý quét qua một vòng, liền tìm được chỗ Tô Niên Niên ngồi, anh không coi ai ra gì ngồi xuống ở bên cạnh cô, trưng khuôn mặt đẹp trai ra, hỏi: “Ăn no chưa? Còn muốn ăn gì khác hay không?”

Tô Niên Niên khẩn trương gật đầu, chỉ cảm thấy nhịp tim của mình bắt đầu tăng tốc độ.

Cô vụng về quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào mặt của Cố Tử Thần , càng sợ hơn là đối diện với đôi mắt đen sâu không có điểm dừng của anh.

Tại sao vừa nhìn thấy anh ta mà mình đã khẩn trương như vậy! Mấy tiếng nổ quái lạ như trái tim thiếu nữ bùng nổ vậy!

Trần Nguyên và Dạ Tinh Vũ bốn mắt nhìn nhau, không chịu thua kém, hai người cũng ngồi ở bên cạnh Tô Niên Niên.

Tô Niên Niên đột nhiên cảm thấy, ba người bên cạnh mình có thể hợp ca hát một bài, cát tường tam bảo...

Tiếu Vũ trốn ở góc bên kia chợt vỗ bắp đùi, nghiêm túc nói: “Hạo Hạo, cậu có phát hiện ra không, chắc chắn quan hệ giữa mấy bọn họ và Tô Niên Niên không bình thường!”

“Hả?” Hạo Hạo mờ mịt nhìn về phía đó, cũng không cảm thấy có cái gì khác thường.

Tiếu Vũ lại vỗ đùi lần nữa: “ Trực giác của đàn ông! Cậu đã từng nhìn thấy Trần Nguyên dịu dàng với nữ sinh nào như vậy chưa? Cậu đã từng nhìn thấy Dạ Tinh Vũ quan tâm đến nữ sinh nào như vậy chưa? Đáng sợ hơn là, cậu đã từng nhìn thấy Cố Tử Thần ngồi chung một chỗ với nữ sinh chưa! Còn ôn hòa nhã nhặn nói chuyện phiếm nữa chứ! Cậu nhìn đi cậu nhìn đi... lấy điểm tâm cho cô ấy, ông trời của tôi ơi, đừng nói là mấy người bọn họ bị trúng tà tập thể đấy nhé.”

Hạo Hạo cố nén nước mắt, nghe Tiếu Vũ đang không ngừng lải nhải với mình.

Nghiên cứu rất lâu, rốt cuộc Tiếu Vũ đưa ra kết luận: Chắc chắn ba người bọn họ đều là mơ ước Tô Niên Niên!

Hắc hắc, sao Tiếu gia gia lại có thể cơ trí đến vậy! Tiếu Vũ vui vẻ tự sướng trong lòng, lại bắt đầu vỗ vào bắp đùi.

Uả, sao vỗ đi vỗ lại, mà chẳng thấy có cảm giác gì vậy?

Tiếu Vũ hồ nghi cúi đầu nhìn lại, Hạo Hạo cắn ống tay áo lau nước mắt, yếu ớt nói: “Lão đại... anh có thể đừng đánh vào chân em được không...”

“...”

——

Ăn uống no đủ, Tô Niên Niên đã bắt đầu nhàm chán không biết nên chơi cái gì, cô còn phát hiện ra mấy ngôi sao hạng ba, đã diễn qua mấy vai phụ trên ti vi. Còn có mấy người dẫn chương trình của đài truyền hình địa phương, hai người cô và Dạ Tinh Vũ trâu đầu chen chúc chung một chỗ, trò chuyện thập phần vui vẻ.

Trần Nguyên sâu sắc cảm thấy mình bị bỏ rơi, để vãn hồi lại cảm giác tồn tại ở trong mắt em gái của mình, anh ấy đề nghị: “Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nếu không chúng ta chơi trò gì đi ?”

Tô Niên Niên và Dạ Tinh Vũ dĩ nhiên là đều giơ hai tay tán thành, hơn nữa còn rất ăn ý cùng đưa mắt về phía Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần giật giật khóe miệng, lặng lẽ đi tìm bộ tú lơ khơ và bàn cờ vây đến đây.

Tô Niên Niên đang chuẩn bị chơi cờ vây với Dạ Tinh Vũ trước, chợt nghe thấy một giọng nữ nhu nhược hỏi: “Tôi có thể cùng chơi với các cậu không?”

Giọng nói kia trong veo mềm mại, mang theo ý vị của con gái phương nam, nghe xong cả người đều cảm thấy thoải mái.

Tô Niên Niên ngẩng đầu lên, đập vào mi mắt là một cô gái mặc váy hoa dài, tóc dài xõa vai, ngũ quan tinh xảo, đặc biệt nhất là đôi mắt đen trong trẻo như hồ nước mùa thu, cực kỳ đẹp.

Cô ta đứng ở bên cạnh Nam Chi mỉm cười.

“Tìm các cậu thật là lâu, thì ra là trốn hết ở trong góc khuất này.” Nam Chi cười ôn uyển hào sảng nói: “Tiểu học muội, để chị giới thiệu với em, đây là em gái chị, Nam Nịnh.”

“À... xin chào, tôi là Tô Niên Niên.” Tô Niên Niên cũng tự giới thiệu mình, nhân tiện lặng lẽ đánh giá vẻ mặt của mấy người bên cạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.