Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 44: Chương 44: Anh đã có người mình thích rồi sao (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cô đem cái hộp có chú mèo và giỏ hoa quả để ở cốp xe phía sau, quay người lên xe.

Trên đường về, suốt quãng đường không nói câu nào.

Một người là vì hờn dỗi, một người là vì trong lòng đang thỏa mãn.

Tính tình Tô Niên Niên nhanh đến nhanh đi, đi được nửa đường đã trở lại như thường, nhớ tới mấy câu đùa giỡn Dạ Thanh Nhã nói với Cố Tử Thần lúc nãy, cô không nhịn được cũng bắt đầu hóng hớt: “Cố Tử Thần, anh thật sự đã có người mình thích rồi sao? Có xinh không? Thông minh không? Là kiểu người như thế nào?”

Im lặng, một khoảng im lặng, dường như Tô Niên Niên đang tự lẩm bẩm một mình vậy.

“Ai da, đừng có cao ngạo lạnh lùng thế, cứ nói cho em biết một lần thôi được không? Cố nam thần… Cố đẹp trai… 'Cố ộp pa’…” Tô Niên Niên cất giọng ngọt lịm, âm cuối còn lên giọng, nghe cứ như đang làm nũng ấy.

Cố Tử Thần bị mấy nick name ngọt ngào thân mật kia của cô làm cho hơi hoảng hốt, khe khẽ nhíu cậu.

Thích một người là cảm giác gì? Tình cảm như thế đối với anh đáng sợ đến lạ lùng.

Bên tai là giọng nói trong trẻo mềm mại của thiếu nữ cứ mãi càm ràm không ngừng, nhưng anh không cảm thấy chán ghét chút nào, ngược lại hi vọng suốt đoạn đường này mãi mãi có thể tiếp tục như thế.

Mãi mãi có người bầu bạn.

Trần Nguyên hỏi hồi lâu cũng không hỏi ra được gì bèn nhụt chí nói: “Sao anh có thể có người trong lòng được chứ, kiểu người như anh nên đặt trên cái bàn bày đồ cúng mới đúng, một ngày ba nén nhang, khói bay nghi ngút. Ai nói chuyện yêu đương với anh cũng xui xẻo lắm đây, lạnh lùng như thế không thể đón nhận được...”

Cố Tử Thần khó nhọc mãi không nói được lời nào phản bác, chỉ mấp máy môi.

Về đến nhà, Tô Niên Niên cầm chiến lợi phẩm đầy ắp bước vào, Cố Tử Thần nhìn bóng lưng cô vui vẻ tung tăng, chỉ cảm thấy một nơi nào đó trong trái tim như mềm đi.

Dần dần, dần dần trở thành một góc nhỏ.



Về đến nhà, ném cái giỏ về phòng khách, Tô Niên Niên bỏ chạy lên lầu, khí thế sục sôi làm một cái ổ, bận rộn hồi lâu rốt cuộc cũng làm xong một cái ổ hoàn mỹ cho chú mèo nhỏ, sau khi đút cho nó ăn một ít, Tô Niên Niên bắt đầu nghĩ xem nên đặt cho nó cái tên gì thật hay.

Chú mèo nhỏ cố gắng đưa đầu lưỡi liếm liếm sữa tươi trong chén nhỏ, Tô Niên Niên nhìn bộ dáng dễ thương ấy mà con tim muốn tan chảy luôn.

“Đặt là Tiểu Bạch? Tiểu Hoàng? Hoa Hoa?” Tô Niên Niên vì chuyện đặt tên mà xoắn xuýt hết cả lên.

Trong đầu hiện lên hình ảnh Cố Tử Thần, nghĩ tới trên gương mặt tuấn tú hoàn mỹ không tỳ vết luôn vô cùng lạnh lùng, dường như không nhiễm khói lửa.

Ảo tưởng ra gương mặt bánh bao của Cố Tử Thần, tâm trạng Tô Niên Niên thoáng cái trở nên sáng lạn.

“Vậy đặt tên là Bao Bao đi! Bao Bao, sau này con chính là con của mẹ!” Tô Niên Niên nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại, ánh mắt hiền từ.

Trần Nguyên đẩy cửa vào nhìn thấy một màn âu yếm này của em gái mình, anh thở dài: “Đặt được cái tên nào hay rồi à?”

“Đúng vậy, tên là Bao Bao thì thế nào ạ?” Tô Niên Niên đầy mong chờ nhìn Trần Nguyên.

Trần Nguyên rất biết chiều lòng em: “Hay đấy, nào, rửa tay ăn lựu đi.”

Tô Niên Niên nhìn chén nhỏ trong tay anh, bên trong là những hạt lựu trong suốt đã được lột ra khỏi vỏ, hiện lên lấp lánh.

Cô đi rửa tay thật nhanh, cầm một cái muỗng múc một muỗng lựu, mùi vị trong veo tràn đầy khoang miệng, khiến cho cô thích thú nheo cả mắt.

Chẳng trách vừa rồi không thấy Trần Nguyên đâu, thì ra là đi bóc lựu cho cô.

Tô Niên Niên càng thêm yêu quý người anh trai này hơn.

Trần Nguyên vuốt vuốt tóc cô, trên gương mặt là nụ cười dịu dàng.

Mẹ anh mất sớm, trong nhà cũng không có anh chị em, từ nhỏ đến lớn cuộc sống luôn rất cô đơn.

Hiện giờ có đứa em gái ngốc nghếch đáng yêu lại vui tươi, khiến cho anh có một ý thức trách nhiệm mãnh liệt phải bảo vệ và chăm sóc cho em ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.