Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“… Cậu thừa nhận đi, cậu đã có người mình thích rồi…” Dạ Thanh Nhã tỏ vẻ muốn biết rõ lòng dạ, Tô Niên Niên nghe thế không khỏi dỏng tai lên.
Cô cũng rất tò mò, nam sinh Cố Tử Thần sẽ thích kiểu người như thế nào.
“Không có.” Cố Tử Thần lãnh đạm nói.
Dạ Thanh Nhã thoáng ngửi được gian tình gì đó, nheo mắt lại: “Trước kia chị hỏi cậu vấn đề này, cậu đều không nhìn chị. Hôm nay lại nói không có, nhất định là có rồi!”
Cố Tử Thần cứng họng, thật lâu sau mới lắc đầu: “Nhàm chán.”
Thấy anh tỏ ra ngạo kiều thế, Dạ Thanh Nhã càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng.
Cô ngước mắt, thấy Tô Niên Niên đang ôm chú mèo nhỏ, nụ cười liền tươi tắn hẳn lên: “Niên Niên, sau vườn nho, lựu đều đã chín cả rồi, chị bảo bác Phúc đi hái một ít cho em nhé.”
“Em đi hái cùng chị!” Dạ Tinh Vũ hăng hái bừng bừng đề nghị, đôi mắt tỏa sáng giống như con có lớn vậy.
Tô Niên Niên đang muốn nói cảm ơn, Cố Tử Thần đã ngắt lời: “Không cần, chúng em về luôn đây.”
Sau đó liếc nhìn Tô Niên Niên ghét bỏ: “Ăn nhiều sẽ mập đó.”
“…” Tô Niên Niên tiếp tục im lặng, cảm giác như chỗ yếu ớt nhất trong lòng mình lại bị xúc phạm rồi.
Đôi mắt Dạ Thanh Nhã đảo vòng, miễn cưỡng nhìn quanh, cười nói: “Sao có thể như vậy được, dáng người Niên Niên đẹp vậy, Tinh Vũ, mau dẫn Niên Niên đi.”
“Được được! Niên Niên, chúng ta đi thôi.” Cậu ta chẳng để ý tới ai, tùy ý kéo cánh tay Tô Niên Niên, Tô Niên Niên có hơi run, lén liếc nhìn Cố Tử Thần một cái.
Giọng Cố Tử Thần nhàn nhạt: “Vậy tôi đi trước, Tô mập, tạm biệt.”
Tô Niên Niên làm vẻ mặt vừa tội nghiệp vừa ngốc nghếch đáng yêu nhìn anh, nhưng Cố Tử Thần cũng không vì thế mà đổi ý.
Không có Cố Tử Thần, cô phải về nhà thế nào đây?
Dạ Tinh Vũ vỗ ngực nói: “Không sao, anh à anh cứ đi trước đi, lát nữa em đưa Niên Niên về nhà!”
Chuyện này sao được chứ! Cô nam quả nữ ngồi chung một xe, trong nháy mắt Cố Tử Thần không giữ được bình tĩnh, híp đôi mắt phượng nhìn về phía Tô Niên Niên.
Anh vốn tưởng Tô Niên Niên sẽ từ chối thẳng thừng, sau đó ngoan ngoãn đi về cùng anh, không ngờ Tô Niên Niên lại gật đầu: “Vậy cứ quyết định thế đi, Cố Tử Thần, bye bye…”
Nghe thấy cô “bye bye” không chút lưu tình, cả người Cố Tử Thần đều không ổn, cuối cùng cứ ngồi nguyên tại chỗ như một bức tượng điêu khắc.
Hai người Tô Niên Niên và Dạ Tinh Vũ rất vui vẻ đi ra vườn sau hái trái cây, Dạ Thanh Nhã ở lại thì mím môi cười.
“Cố nam thần, uống chén trà nữa nhé.” Chị biết Cố Tử Thần chắc chắn sẽ không đi, định cho anh một bậc thang để bước xuống.
Cố Tử Thần xoay người một cách cao ngạo lạnh lùng, cầm chén trà hờ hững nhấp một ngụm, lực tay nắm chén trà càng lúc càng mạnh.
…
Nghe thấy tiếng Dạ Tinh Vũ và Tô Niên Niên cùng cầm giỏ sung sướng trở lại, thần sắc Cố Tử Thần mới hòa hoãn lại.
Sau khi tạm biệt chị em Dạ gia, Tô Niên Niên và Cố Tử Thần bắt đầu giằng co trước chiếc xe.
Tô Niên Niên muốn ôm mèo lên xe, Cố Tử Thần lại không cho.
“Nó còn em còn, nó mất em mất!” Tô Niên Niên tức giận vênh mặt.
Cố Tử Thần: “Nó ở thì em đi, nó đi thì em ở lại.”
“Ui da, em ôm cái hộp cũng không được sao! Cách anh xa như vậy, sẽ không để anh chạm phải lông mèo đâu!”
Cố Tử Thần lắc đầu.
Tô Niên Niên hung hăng trợn mắt nhìn Cố Tử Thần một cái, cố gắng dùng ánh mắt giết chết anh.
Tia lửa điện chíu chíu bắn ra giữa hai người.
Hai người nhìn nhau, đôi mắt vô cùng trong suốt, còn gương mặt vì tức giận mà đỏ hồng cả lên, Cố Tử Thần không được tự nhiên quay đầu đi.
Nhưng Tô Niên Niên lại chịu thua trước: “Bỏ đi, em nhường anh một chút là được rồi.”