Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Có trời mới biết khi Trần Nguyên nói với anh Tô Niên Niên muốn tới nhà mình, anh đã vui sướng biết bao nhiêu!
Dạ Tinh Vũ đứng lên, đôi mắt sáng long lanh gọi to tên Tô Niên Niên.
Mắt thấy sắp có một cái ôm mạnh mẽ, Cố Tử Thần luôn trầm mặc không nói lúc này lại hành động.
Anh ỷ vào ưu thế về thân hình, kéo cổ áo Tô Niên Niên, kéo Tô Niên Niên khỏi vị trí ban đầu, Dạ Tinh Vũ thoáng cái đã ôm vào khoảng không, thiếu chút nữa ngã nhào.
“Ôi, anh, sao anh có thể như vậy!” Dạ Tinh Vũ bất mãn lẩm bẩm, vẻ mặt mất mác.
Cố Tử Thần liếc cậu một cái: “Em đừng có dọa cô ấy, Trần Nguyên mà tìm em tính sổ anh cũng mặc kệ em đó.”
Nghe vậy, Dạ Tinh Vũ hậm hực sờ sờ mũi: “ưm” một tiếng.
Dạ Thanh Nhã nhìn ba người bọn họ tranh giành, che miệng cười trộm một lúc mới nói: “Niên Niên, Đoàn Đoàn sinh hai con mèo con, em xem xem thích con nào.”
“Dạ!” Tô Niên Niên vô cùng hưng phấn chạy tới, đôi mắt to tròn nhìn vào cái ổ mèo nho nhỏ.
Đoàn Đoàn là một con mèo Ba Tư thuần chủng, cả thân hình được bao phủ bởi lớp lông dài trắng thuần, sạch sẽ mềm mại giống như một cục bông, lúc này đang kêu “meo” một tiếng ngạo kiều, khuôn mặt mèo tròn dẹt lộ ra vẻ khinh thường.
Mà bên cạnh nó, trong ổ có hai chú mèo con nho nhỏ, bộ lông vừa mới mọc, hai lỗ tai rủ xuống, thỉnh thoảng vươn cái đầu lưỡi màu hồng ra kêu hai tiếng “meo meo” thật to, quả thực làm cho lòng người cũng mềm nhũn.
Dạ Tinh Vũ nhân lúc này nói: “Đoàn Đoàn đói bụng rồi, để em cho nó ăn đó.” Cậu mở lòng bàn tay ra, đưa tới hơn nửa túi thức ăn cho mèo.
Tô Niên Niên thử đút cho Đoàn Đoàn một ít, không ngờ vừa rồi nó còn meo meo rất cao ngạo lạnh lùng, trong nháy mắt ngoàm một cái ăn hết, ăn xong còn giương đôi mắt to tròn nhìn chăm chăm Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên dở khóc dở cười, thì ra là một con mèo tham ăn.
Nhưng bên cạnh trống không, hình như thiếu mất người nào đó.
Tô Niên Niên nhìn về Cố Tử Thần đang đứng ở xa xa: “Sao anh không lại đây, Đoàn Đoàn rất đáng yêu!”
Giọng nói của cô rất tự nhiên, ánh mắt trong trẻo, dù là ai cũng không thể từ chối.
Nhưng Cố Tử Thần như gặp đại địch, lại lui về sau một bước.
Dạ Thanh Nhã mím môi cười cười: “Cố nam thần, chúng ta đi uống chén trà, từ từ hàn huyên một lát…” Vừa nói xong liền lôi Cố Tử Thần ra ngoài, hơn nữa còn dặn dò Tô Niên Niên cứ chơi thoải mái.
Tô Niên Niên không lý giải được, Dạ Tinh Vũ lại giải thích cặn kẽ cho cô: “Anh có chứng dị ứng với lông mèo, từ nhỏ đã cực kỳ sợ mèo.”
Tô Niên Niên sửng sốt một hồi, sau đó ha ha ha ha cười phá lên.
Anh mà nghĩ tới đường đường là đại thiếu gia nhà họ Cố, cao quý như vậy, lại có thể sợ loài động vật như loài mèo?
Sau khi cười xong, Tô Niên Niên rất đồng cảm với Cố Tử Thần: “Em nhớ anh ấy còn rất thích sạch sẽ, có chứng cưỡng chế, còn dị ứng với phấn hoa, bây giờ lại dị ứng với lông mèo nữa, sao anh ấy có thể sống mà lớn được vậy.”
Dạ Tinh Vũ sờ đầu suy nghĩ một lát: “Nói cũng đúng nha, há há.”
Hai người lại cười ngặt nghẽo.
Tô Niên Niên vừa đút thức ăn cho Đoàn Đoàn, được Dạ Tinh Vũ hướng dẫn lại sờ sờ Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn cũng không còn địch ý với cô nữa.
Hai con mèo nhỏ một con lông trắng muốt, một con thân mình màu trắng, bắp chân và đuôi đều màu vàng. Tô Niên Niên chọn con thứ hai, Dạ Tinh Vũ dụ dỗ Đoàn Đoàn, sau đó lấy chú mèo nhỏ cất vào hộp đưa cho Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên như gặp được vật quý, cẩn thận từng li ôm cái hộp đi ra ngoài.
Phòng khách.
Dạ Thanh Nhã và Cố Tử Thần đang tán gẫu, hơn phân nửa là chị ấy hỏi và Cố Tử Thần đáp, dường như hỏi năm câu Cố Tử Thần mới để ý tới chị một câu, Dạ Thanh Nhã cũng không để bụng, ngược lại càng đùa giỡn Cố Tử Thần hơn.