Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 41: Chương 41: Nuôi mèo (6)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhìn bộ dáng cô như gặp phải kẻ địch, Cố Tử Thần nhếch môi: “Bây giờ không phải là tôi muốn làm gì, mà là em muốn phát sinh chuyện gì?”

“…” Tô Niên Niên trầm mặc, không thể làm gì khác hơn đành hết nhìn bên nọ ngó bên kia, ngắm cảnh hai bên.

Ánh mắt chuyển tới tấm kính chắn gió hoàn hảo như mới, Tô Niên Niên chột dạ không thôi.

Cô đưa hết tiền tiêu vặt cho Tống Dư Hi rồi, hiện giờ nếu Cố Tử Thần bắt cô bồi thường, chỉ sợ cô thật sự phải ăn quỵt mất.

Sợ cái gì thì gặp cái đó, Tô Niên Niên đang nghĩ về chuyện tiền bồi thường đã nghe thấy giọng nói trầm thấp dễ nghe của Cố Tử Thần vang lên: “Tô Niên Niên, chẳng lẽ em muốn quỵt nợ sao? Phí sửa chữa và bảo dưỡng xe của tôi đắt lắm đấy.”

Tô Niên Niên cắn răng: “Em cũng đâu nói là không trả anh!”

“Ừm? Vậy tôi đưa số tài khoản cho em.”

“Chờ đã!” Tô Niên Niên lên tiếng ngắt lời anh ta, ho khan hai tiếng, đổi sang nụ cười lấy lòng: “Có thể trả góp được không?”

Trên trán Cố Tử Thần chảy xuống ba vạch đen, thuần thục đánh tay lái chuyển hướng, đột nhiên hỏi: “Tô Niên Niên, em có sở trường gì?”

“Hả?” Chuyện này thì liên quan gì, Tô Niên Niên đầy nghi ngờ nhưng vẫn thành thật trả lời: “Có thể ăn, có thể ngủ, chơi piano, biết vẽ vời một chút…”

Cố Tử Thần lạnh lùng ừm một tiếng, hỏi: “Có biết khiêu vũ không?”

Khiêu vũ… Tô Niên Niên liếc ra ngoài cửa kính xe nhìn mấy bác gái đang nhảy điệu ‘Quả táo nhỏ’ trên quảng trường, chột dạ nói: “Biết…”

Biết cái quỷ ấy, bảo cô khiêu vũ chi bằng bảo cô dùng ngực đập vỡ tảng đá.

Cố Tử Thần hài lòng gật đầu, hiển nhiên rất hài lòng với câu trả lời này của Tô Niên Niên.

“Đến rồi.” Anh dừng xe ở bên cạnh một trang viên vùng ngoại ô, Tô Niên Niên xuống xe: “Oa” lên một tiếng.

Đây là trang viên tư nhân của Dạ gia, vườn sau cũng không thiếu gì cây ăn quả. Nhưng cũng không phải để mà , vừa vừa hợp thời, một sự kết hợp hết sức hoàn mỹ.

Trong trang viên có rất nhiều người đang làm việc, quản gia nhận ra Cố Tử Thần, dẫn hai người đi thẳng vào biệt thự.

“Ồ, Cố nam thần tới rồi đó à, ha ha ha, sao còn có cả một em gái trắng trẻo mềm mại thế này, bạn gái của cậu à?” Một giọng nói trong trẻo vui tươi cất lên, Tô Niên Niên nhìn về phía phát ra tiếng nói, là một nữ sinh trẻ tuổi ngồi trên ghế salon, khoảng chừng hai mươi tuổi, tóc dài xõa xuống vai, gọn gàng sạch sẽ, vẻ ngoài gần gũi, khiến người ta có một cảm giác rất thoải mái như chị gái hàng xóm vậy.

Cố Tử Thần lạnh mặt, thờ ơ giải thích: “Đây là Tô Niên Niên, kia là chị Thanh Nhã, chị gái của Dạ Tinh Vũ.”

Tô Niên Niên liền vội chào hỏi: “Chào chị Thanh Nhã.”

Dạ Thanh Nhã quét mắt nhìn lại hai người, khóe miệng treo một nụ cười: “Là Niên Niên à, chị dẫn em đi thăm Đoàn Đoàn nhé.” Trước đó Trần Nguyên đã gọi điện thoại cho Dạ Tinh Vũ, hơn nữa cô cũng rất có hảo cảm với Tô Niên Niên.

Tô Niên Niên hoan hô một tiếng, vui mừng đi theo Dạ Thanh Nhã, Cố Tử Thần khẽ nhíu cậu, cũng đi theo sau.

Dạ gia chuẩn bị hẳn một gian phòng cho Đoàn Đoàn, làm cho nó một cái ổ màu hồng ấm áp, bên trong căn phòng bài trí thiên về phái nữ, hẳn là nhờ vào bàn tay của Dạ Thanh Nhã.

Đẩy cửa ra, Dạ Tinh Vũ ngồi chồm hổm trên mặt đất, đang cho Đoàn Đoàn ăn thức ăn cho mèo, khóe miệng mang nét cười, ánh mắt dịu dàng đến lạ.

Tô Niên Niên không khỏi sửng sốt, cô đã quên mất mình đang ở đâu rồi, đối với động vật nhỏ lại có thể nhẹ nhàng cẩn thận từng li từng tí như thế, không giống chút nào với tính cách tùy tiện bình thường của Dạ Tinh Vũ.

Nghe tiếng, Dạ Tinh Vũ quay đầu, vui vẻ chào hỏi: “Niên Niên, cậu tới rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.