Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 239: Chương 239: Anh không tin em (10)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Đã không khỏe thì nghỉ ngơi cho tốt, sao còn ôm đồm những việc này làm gì?” Giọng nói Cố Tử Thần lạnh lùng.

“Đúng, đều là lỗi của em, lỗi của em hết, anh hài lòng chưa?” Tô Niên Niên lầm bầm, lúc đầu khí thế hùng hổ, kết quả cầm khăn tay lau nước mũi xong, trong nháy mắt liền yếu ớt, nhưng đứa trẻ phạm sai lầm làm nũng với người lớn.

Không ít người đang xem náo nhiệt, nhưng không ít người nhanh trí phát hiện, sao chẳng giống đang phê bình khiển trách gì cả, rõ ràng hai vợ chồng nhỏ đang cãi vã mà.

Trần Nguyên day mi tâm, đã xác nhận được vấn đề là ở chỗ Tô Niên Niên, giờ điều có thể làm là nhanh chóng giải quyết vấn đề.

“A Kiệt, hiệu đính bản thảo lại đi, liên hệ với công ty in lại, chi phí do tôi tự bỏ tiền ra.”

Đối với cách giải quyết này của anh, những người khác của hội học sinh dù có phê bình kín đáo, cũng không dám nói gì.

Nhưng Lạc Gia Di không muốn buông tha: “Hội trưởng, qua loa giải quyết như thể không khỏi khiến lòng người nguội lạnh, may mà đây chỉ là vài lỗi chính tả, nhỡ đâu con đê ngàn dặm bị hủy bởi tổ kiến thì sao, chuyện này không thể giải quyết như vậy.”

Mục đích của cô ta rất đơn giản, muốn đuổi Tô Niên Niên ra khỏi hội học sinh.

Ngày thường Lạc Gia Di tự xưng là thông minh, nhưng trên thực tế EQ thấp đến đáng thương, về mặt đối nhân xử thế càng ngu xuẩn.

Tô Niên Niên đã ở bên Cố Tử Thần, dù Tô Niên Niên có rời khỏi hội học sinh, chẳng lẽ hai người bọn họ nhất định sẽ chia tay?

Có điều trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, Lạc Gia Di đã lún sâu vào, hoàn toàn đánh mất phương hướng.

Tô Niên Niên nhíu mày, cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Nguyên tắc cư xử của cô chỉ có một câu: những người thích làm khó cô, hơn phân nửa không phải người tốt lành gì.

Mặc dù bị ốm, nhưng Tô Niên Niên không bị giảm trí thông minh, cô lấy điện thoại ra, tìm nhật kí nói chuyện giữa cô và Lạc Gia Di, bên trong có tài liệu cô gửi đi.

Mở ra xem, không hề có sai sót.

Cô giơ điện thoại lên: “Hội phó Lạc, đây là bản hôm qua tôi gửi cho cậu, hình như không giống những gì xuất hiện trên báo trường lắm. Tôi khá ngốc, không muốn nghĩ nhiều, có điều chỉ không muốn bị hứng nước bẩn thay một số người.”

Sắc mặt Lạc Gia Di biến đổi, cô ta cho rằng mình rất kín kẽ, không ngờ còn một lỗ hổng to như thế.

Ban nãy cô ta còn hùng hổ dọa dẫm người ta như vậy, giờ thì có vẻ vô cùng châm chọc.

Cô ta có cảm giác bê đá đập vào chân mình.

Lạc Gia Di cố giả vờ bình tĩnh nói: “Có khả năng là bên in ấn xảy ra vấn đề. Tô Niên Niên, nói chuyện không nên chỉ cây dâu mắng cây hòe.”

Mọi người xôn xao bàn tán, dư luận nghiên ngả.

Một bên ủng hộ Tô Niên Niên, một bên khác cảm thấy Tô Niên Niên đang phô trương thanh thế.

Cố Tử Thần luôn im lặng bỗng mở miệng: “Lạc Gia Di, hôm qua cậu dùng máy tính nào?”

Lạc Gia Di cắn môi, không lên tiếng.

Một nam sinh đeo kính chỉ vào máy tính trong phòng: “Hôm qua phó hội trưởng dùng máy tính kia.”

Lời còn chưa dứt, cậu ta đã bị Lạc Gia Di lườm xéo.

Cố Tử Thần ung dung đi đến, anh mở tài liệu Tô Niên Niên hiệu đính hôm đó, ngón tay gõ mấy phím, hiện ra lịch sử sửa.

Giọng nói anh lạnh như băng: “Hội phó Lạc, tôi muốn cậu giải thích, vì sao lúc 13:45 trưa hôm qua, cậu sửa sáu chỗ chính xác trong tài liệu thành sai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.