Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Chê xấu! Cố có thể bị chê xấu sao!
Nhưng cũng là anh, ngược lại khiến cô càng ngày càng thích.
Cố Tử Thần không còn là nam thần cao cao tại thương nữa, anh cũng biến thành thiếu niên có sướng vui giận buồn, có nụ cười, có chí hướng, chìm đắm trong tình yêu.
Tô Niên Niên nghiêng đầu, cẩn thận quan sát Cố Tử Thần, muốn khắc họa bóng hình anh thật kỹ.
------------------------------
Giải quyết xong chuyện phỏng vấn, Tô Niên Niên dùng đủ thủ đoạn nũng nịu tỏ vẻ đáng yêu, cuối cùng thành công khiến “Cố bóc lột” cho cô hai ngày nghỉ, Tô Niên Niên cảm động muốn rơi nước mắt như mưa.
Niềm vui lớn như thế, dĩ nhiên phải chạy ra ngoài ăn mừng, cô lập tức gọi điện cho Nhu Nhu.
“Nhu Nhu! Nói cho cậu một tin tốt, mình có hai ngày nghỉ, mau hẹn hò thôi!”
Nhu Nhu ngoáy lỗ tai: “Nha, Tô Niên Niên, cậu vẫn còn nhớ mình à, chẳng phải cậu đang cùng nam thần của cậu anh anh em em vợ chồng tình thâm à.”
Tô Niên Niên cười thẹn thùng: “Sao có thể chứ, trời đất bao la khuê mật là tốt nhất, mau ra ngoài chơi với mình, mình mốc meo đến nỗi trên đầu mọc một cây nấm rồi đây!”
Hẹn Nhu Nhu Đậu Đậu xong, Tô Niên Niên nhớ ra Tống Dư Hi, thế là vui vẻ gọi điện cho cô ấy.
Đầu bên kia, Tống Dư Hi hơi do dự, vẫn đồng ý.
Bốn người tập trung ở quảng trường, đầu tiên là đi dạo của hàng một vòng, sau đi đến đường đi bộ.
Gia cảnh Nhu Nhu Đậu Đậu đều không tệ, nhưng hai người có ưu điểm, đó là xưa nay không tự cao tự đại. Mặc hàng hiệu, đi dạo hàng vỉa hè, giống như học sinh bình thường.
Nhưng trong mắt Tống Dư Hi, luôn có chút mất tự nhiên.
Bọn họ tùy tiện mua một bộ quần áo, cũng bằng hai ba tháng tiền lương của mẹ cô.
Tô Niên Niên không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là đơn thuần muốn rủ Tống Dư Hi đi chơi, mua đồ ăn gì cho mình còn không quên mua cho Tống Dư Hi một phần.
Đi dạo mệt xong, Nhu Nhu đề nghị đi trượt băng, bốn người đi gửi đồ, vào sân trượt băng.
Tô Niên Niên trượt ba bước ngã một bước tiêu chuẩn, khi vào sân ôm tay vịn không buông, Nhu Nhu Đậu Đậu đã sớm quen với cô, vô tình cười nhạo cô một lúc rồi tự đi chơi.
Tống Dư Hi rất ít khi chơi những cái này, trượt không tốt, có điều cô rất thích chơi, chỉ chốc lát đã trượt đến giữa sân.
Lượn một vòng, xoay tròn, cô dần trượt ổn, không ngờ lại va phải một nam sinh, khiến cô ngã xuống đất.
“A!”
Nhu Nhu và Đậu Đậu ở gần đó, vội đỡ Tống Dư Hi dậy, Tô Niên Niên cũng trượt đến bên.
“Tiểu Hi, cậu không sao chứ? Có đau lắm không?” Tô Niên Niên căng thẳng hỏi.
Tống Dư Hi lắc đầu, hoạt động tay chân, ra hiệu mình không sao.
Nhưng khi cô sờ đến túi áo, biến sắc: “Ví tiền của mình mất rồi...”
Ba người vội nhìn về phía Tống Dư Hi vừa ngã xuống, không có gì, mà nam sinh vừa va vào Tống Dư Hi, đang chạy về phía lối ra.
F*ck! Đây là gặp trộm à!
Nhu Nhu và Đậu Đậu là nữ hán tử phương bắc điển hình, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, lao đến tính sổ với nam sinh kia!
“Tiểu Hi, cậu chờ ở đây! Mình giúp cậu lấy tiền về!” Bản sắc tiểu bá vương của Tô Niên Niên cũng bộc lộ, vọt tới.
Tống Dư Hi ngơ ngác, rồi vội đuổi theo.
“Này! Tên trộm kia! Đi đâu đấy!” Đậu Đậu hét lớn, giọng nói vô cùng to, dọa nam sinh kia giật nảy mình.
“Mấy người làm gì vậy, ai, mỹ nữ có chuyện gì từ từ nói a!” Lời còn chưa dứt, người đã bị Nhu Nhu và Đậu Đậu đẩy ngã xuống đất.