Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 232: Chương 232: Anh không tin em (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Tô Niên Niên cũng ngã xuống đất trong một tư thế hoàn mĩ, có điều...cô là tự mình ngã xuống.

Xung quanh yên tĩnh mấy giây.

Nam sinh kia bị ngã dập mông, hồi lâu sau mới có phản ứng, vẻ mặt đau khổ nói: “Mấy người làm gì vậy, có để yên cho người ta đi không.”

Đậu Đậu hung hăng nói: “Đưa ví tiền đây!”

Nam sinh kia ngây người, chẳng lẽ đây là gặp cướp?

Nhưng có nữ cướp nam sao! Huống hồ cậu ta còn là nam nhi cao mét tám!

Nhẫn nại cũng không thể nhẫn nhụn! Ngôn Mạch Sênh quát: “Các cậu có thể tôn trọng tôi chút không! Tôn trọng đạo đức nghề nghiệp của các cậu đi! Có thể đừng nghênh ngang ăn cướp thế được không! Rất mất mặt đấy! A... sao lại đánh tôi?” Cậu che đầu, dáng vẻ không thể tin.

Đậu Đậu mắng: “Ầm ĩ quá, thật ngứa mắt khi nhìn loại người như cậu, làm trộm mà còn tỏ vẻ chính nghĩa!” cú đánh kia là do Đậu Đậu ra tay.

Tô Niên Niên giãy dụa đứng dậy, không quên túm quần của tên đó, dữ dằn nói: “Mau giao ví tiền ra đây, ban nãy có phải cậu trộm ví tiền của bạn tôi không!”

Cuối cùng Ngôn Mạch Sênh cũng hiểu rõ chuyện gì xảy ra, im lặng nhẹt miệng, hóa ra là thế! Dám coi Ngôn nhị gia cậu ta là trộm hả!

Cậu thở phì phì lấy từ trong ngực ra một ví tiền nhung: “Các cậu đang tìm cái này?”

“Ha ha, tên trộm cậu biết điều đấy, có tin tôi báo cảnh sát không!” Bốp một tiếng, Đậu Đậu lại cho một cú đánh.

Ngôn Mạch Sênh thật sự muốn khóc, f*ck! Nhất định là vì hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch, sao cậu lại đụng phải loại nữ sinh này a! Quá bạo lực hung hãn!

“Trong lúc hỗn loạn vừa rồi tôi nhặt được, hỏi mấy người đều bảo không phải, đang định đến quầy báo mất đấy! Mấy người chưa nói năng gì đã đánh người khác, còn cãi? Lại nói, tổng cộng chỉ có ngần ấy tiền, tôi trộm làm gì!” Nói rồi Ngôn Mạch Sênh ném vì tiền cho Tô Niên Niên, khóe kéo đã bị kéo ra một nửa, lộ ra tờ bác Mao xanh xanh đỏ đỏ, đoán chừng cộng lại cũng không hơn 100 đồng.

Sắc mặt Tống Dư Hi đỏ lên, lặng lẽ lấy ví tiền của mình.

Tô Niên Niên vốn không tin, ai dè Nhu Nhu kéo cô đến gần nói thầm: “Lời cậu ta nói chắc là thật, áo sơ-mi cậu ta mặc là hàng thủ công may đo cao cấp, áo len là của Diror... không có khả năng trộm tiền đâu...”

Đậu Đậu tai thính, dĩ nhiên cũng nghe thấy, nhưng cô sĩ diện, trừng mắt mắt Ngôn Mạch Sênh: “Vậy sao anh lại chạy trốn như thỏ vậy, bị thế cũng đáng!”

Ngôn Mạch Sênh mặt đỏ tới tận mang tai, tức giận nói: “Được được được, hôm nay xem như tôi được mở mang kiến thức, cô nương! Tôi nhớ kỹ cậu rồi! Cậu cứ từ từ mà chơi đi, tôi không phụng bồi!”

Vừa nhìn đã biết là một tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé đến lớn chưa từng bị thua thiệt, cậu đứng lên lưu loát trượt đi, trong nháy mắt biến mất trong tầm mắt của bốn người.

“Hình như chúng ta oan uổng người ta rồi, mà có vẻ còn là cao phú soái nữa.” Nhu Nhu cảm thán.

Đậu Đậu càng thêm xấu hổ, vừa rồi nhào đến người ta nhanh nhất là cô: “Khụ khụ, sao đẹp trai bằng Cố nam thần nhà Tô Niên Niên được, đúng không? Ai ai, Tô Niên Niên, cậu có thể tự mình đứng dậy như một người đàn ông không?”

Tô Niên Niên lườm Đậu Đậu: “Không thể.”

Nhu Nhu và Đậu Đậu vừa chế giễu vừa đỡ Tô Niên Niên dậy, mà Tống Dư Hi vì câu nói của Đậu Đậu, ngơ ngác đứng yên.

“Niên Niên, cậu và Cố nam thần ở bên nhau rồi à?” Tống Dư Hi nhỏ giọng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.