Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô sợ Cố Tử Thần không tin, nhấn mạnh lại lần nữa: “Cố Tử Thần, em thật sự rất thích, giữ gìn cẩn thận trong nhà, anh phải tin tưởng em.”
Ánh mắt Cố Tử Thần bình tĩnh nhìn Tô Niên Niên, Tô Niên Niên lại tránh ánh mắt của anh, không dám nhìn thẳng.
Lời nói sơ hở như thế, Cố Tử Thần sao không nhìn ra.
Nhưng trong chốc lát, Cố Tử Thần lại phát hiện ra mình không biết vạch trần như thế nào.
Tự tôn của đàn ông khiến anh không dám hỏi, không dám đoán.
Hồi lâu, anh chỉ nhàn nhạt nói: “Bên ngoài lạnh lẽo, về nhà chơi đi, đừng để bị cảm.”
Tô Niên Niên cắn môi, trầm thấp lên tiếng, ôm Bao Bao trở về phòng.
Buổi chiều cô một mình vụng trộm đi dạo phố, vòng quanh rất nhiều đường phố của Dụ Thành vẫn không tìm thấy quả cầu Cố Tử Thần đưa cho cô.
Cô ủ rũ cúi đầu trở về nhà, ghé vào giường rầu rĩ không vui.
Ngủ không đủ giấc lại ra ngoài gió lạnh, Tô Niên Niên lần nữa vinh quang bị cảm mạo. Ngày thứ hai mang theo hai tập giấy đến trường học, qua nửa ngày, giấy đã bị cô dùng hết để lau nước mũi.
Chúc Thành không nhìn nổi nữa: “Niên Niên à, cậu xin phép nghỉ đi khám bác sĩ đi, nghiêm trọng như vậy không biết có tiến triển thành viêm mũi hay không a”
Tô Niên Niên lắc đầu, tiếp nhận nước nóng Đường Dư đưa cho cô, uống hai ngụm, nằm sấp trên bàn.
Tống Dư Hi giật giật tay áo của cô, nhẹ nói: “Niên Niên, chuyện ngày hôm đó tớ có lỗi với cậu, tớ mua lại cho cậu một cái khác được không?”
“Không cần đâu, tớ biết cậu không phải cố ý, coi như chưa từng xảy ra đi.” Tô Niên Niên nói.
Tống Dư Hi muốn nói lại thôi, nhìn thấy dáng vẻ bị bệnh của Tô Niên Niên, cũng không biết nên nói gì, cuối cùng vẫn quay đầu nghiên cứu bài tập.
Giữa trưa sau khi tan học, ban tuyên truyền thông báo tập hợp, Tô Niên Niên và Tống Dư Hi cùng nhau đến phòng vẽ tranh.
Tô Niên Niên nhìn xung quanh một chút, Cố Tử Thần có thể là bận việc nên không tới.
Đáy lòng cô xẹt qua tia mất mát.
A Kiệt ho khan một tiếng: “Lần này chủ yếu là để mọi người phụ trách chỉnh sửa báo chí trường học, Hoan Hoan chỉnh sửa lời lãnh đạo chuyển lời, Nam Chi chỉnh sửa lịch sử trường học, Tô Niên Niên phụ trách bản thảo phỏng vấn lần trước.”
Tô Niên Niên gật gật đầu, bản thảo phỏng vấn lần trước A Kiệt đã gửi cho cô, cô dùng điện thoại mở ra dần kiểm tra, nhìn từng chữ một, không bỏ sót một lỗi sai.
Chỉnh sửa bản thảo là công việc vô cùng mỏi mắt, lại thêm Tô Niên Niên cảm mạo quá nghiêm trọng, chưa đầy một lát sau liền chìm vào mê man, khó chịu vô cùng.
Nhưng cô vẫn kiên trì chỉnh sửa xong, liên tục xác nhận nhiều lần, mới tìm đến ảnh chân dung của Lạc Gia Di, gửi đi.
Giải quyết xong tất cả, cô vuốt vuốt trán, Nam Chi để điện thoại di động xuống, ân cần hỏi: “Niên Niên, em không sao chứ?”
“Không có việc gì, chỉ là hơi buồn ngủ.”
Nam Chi cười cười: “Chị thấy em làm xong rồi, em vào văn phòng Cố Tử Thần nghỉ ngơi một lúc đi, bên trong có ghế sô pha ngủ tương đối dễ chịu, lát nữa chị sẽ gọi em.”
Tô Niên Niên không cậy mạnh nữa, đi vào ngủ một lúc.
Những người khác đều đang cố gắng chỉnh sửa tốt bản thảo trước giờ lên lớp.
Nam Chi đúng hẹn đi gọi Tô Niên Niên, Tô Niên Niên ngủ một giấc cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cùng Tống Dư Hi trở về lớp học.
Lạc Gia Di ngồi trong văn phòng hội học sinh, dùng máy tính chỉnh sửa tốt tất cả văn kiện.
Bên trên một văn kiện đề tên: Bản thảo phỏng vấn của Tô Niên Niên. Ý là người chỉnh sửa bản thảo này là Tô Niên Niên.
Lạc Gia Di nhướng mày, kính đen xẹt qua tia sắc bén.