Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 236: Chương 236: Anh không tin em (7)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cô cũng không phải là cố ý, làm rơi quả cầu này, cô cũng khó chịu như vậy.

Nhưng nhìn thấy mọi người đệ quan tâm Tô Niên Niên như vậy, trong lòng Tống Dư Hi ngược lại trở nên phức tạp.

Không phải chỉ làm rơi một quả cầu thủy tinh thôi sao, vì sao khiến cho người trong thiên hạ đều vây quanh cậu ấy.

Cô thậm chí còn cảm thấy, nên làm rơi quả cầu này.

Một trận gió lạnh xuyên qua khe cửa thổi đến, trong nháy mắt khiến Tống Dư Hi thanh tỉnh.

Trời ạ, cô suy nghĩ cái gì thế này.

Sắc mặt Tống Dư Hi càng trắng hơn, cô cho tới bây giờ không hề biết, nội tâm mình cũng có một mặt âm u như vậy.

Cô nhìn mình một chút, Nhu Nhu và Đậu Đậu một mặt lo lắng, hai người đang nhỏ giọng thảo luận làm sao để Tô Niên Niên hết buồn.

Trần Nguyên thì thở dài một tiếng, nói: “Sắc trời không còn sớm, để anh đưa các em về.”

Nhu Nhu và Đậu Đậu hiểu rõ, lúc này không nên quấy rầy Tô Niên Niên mới là lựa chọn tốt nhất, đồng thời gật đầu.

Tống Dư Hi cúi đầu, đi theo ra cửa.

Bả vai bị vỗ một cái, Tống Dư Hi giật nảy mình, theo bản năng lui về phía sau một bước.

Đậu Đậu cũng bị động tác của cô làm cho giật nảy mình, nhưng cho là cô khẩn trương thái quá, còn tận lực giảm thấp âm lượng xuống,“Bạn học Tống à, cậu cũng đừng quá khó chịu, Tô Niên Niên là người không để bụng, ngày mai cậu ấy sẽ lại nhảy nhót tưng bừng, đừng vì chuyện này mà ảnh hưởng đến quan hệ hai người nha.”

Không mốc trách cứ và ghét bỏ như trong dự đoán, mà là dịu dàng an ủi, điều này khiến Tống Dư Hi không biết nên làm thế nào.

Cô chỉ gật đầu: “Tớ biết rồi, cảm ơn.”

Đêm đó, Tô Niên Niên mất ngủ đến tận hai ba giờ sáng, trong tay một mực nắm chặt hai nhân vật hoạt hình kia.

Đây là lễ vật Cố Tử Thần đưa cho cô, cô còn khoe khoang khoác lác nói muốn làm bảo vật gia truyền giữ gìn thật tốt.

Nhưng bây giờ lại vỡ vụn đến nỗi không thể nhặt nổi.

Tô Niên Niên vùi đầu vào gối, cuối cùng quyết định, mình sẽ vụng trộm mua một cái, không nói cho Cố Tử Thần.

Mà quả cầu thủy tinh bị vỡ kia, được Trần Nguyên quét dọn ném ra ngoài xe rác.

Sáng sớm, Cố Tử Thần giống như thường ngày đi tập thể dục buổi sáng.

Bởi vì mắc bệnh sạch sẽ, không đợi nhân viên làm thêm giờ đến, anh đã tự mình dọn rác trong nhà, tiện đường mang ra ngoài ném đi.

Khi ném rác, Cố Tử Thần lơ đãng đưa mắt nhìn, trong nháy mắt cả người cứng đờ.

Lễ vật anh tỉ mỉ chọn, lúc này lại vỡ vụn, nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dáng quả cầu thủy tinh.

Cố Tử Thần rủ lông mi xuống, che đi cảm xúc trong lòng.

Đây là lễ vật anh đưa cho Tô Niên Niên.

Tô Niên Niên là không cẩn thận làm vỡ, hay là không thích.

Cố Tử Thần mặt không biểu tình, quay người chạy bộ.

Anh biết mình không nên tự mình đoán bừa, chỉ là trong lòng càng ngày càng nặng.

Đợi đến khi anh tập thể dục buổi sáng trở về, Tô Niên Niên đang ngồi xổm trong sân cho Bao Bao và Đại Viên phơi nắng.

Trên mặt cô có hai cái mắt gấu mèo, tối qua cô không ngủ ngon, nhưng cô không hề buồn ngủ.

Tâm trạng cô ỉu xìu vuốt lông Bao Bao, ngay cả Cố Tử Thần đến trước mặt cô cũng không phát hiện ra.

Cố Tử Thần ho khan một tiếng: “Tô Niên Niên, em bị ngốc à, trời lạnh như vậy ngồi xổm bên ngoài làm gì.”

Mặc kệ hôm nay ánh nắng không tệ, như đếm qua tuyết rơi, nhiệt độ vẫn còn rất thấp.

Tô Niên Niên ngẩng đầu, ngữ khí yếu ớt: “Em đang tùy tiện phơi nắng” nói xong lại cúi đầu xuống, dáng vẻ như muốn trốn tránh Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần mấp máy môi, ánh mắt nhìn về phía thâm trầm: “Tô Niên Niên, lễ vật tối qua anh tặng em, em thích không”

“A” Tô Niên Niên như gặp đại địch, nhanh chóng nháy mắt mấy lần: “Thích, tại sao lại không thích chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.