Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tô Niên Niên lặng lẽ giấu chiếc hộp ở phía sau, dự định trước tin về phòng mình.
Nhưng mà công lực của cô không cao thâm bằng Cố Tử Thần, vừa mới vào nhà liền bị ánh mắt sắc bén của Nhu Nhu phát hiện, cô ấy reo hò lên: “Tô Niên Niên, trong tay cậu cầm cái gì đó, chẳng lẽ là tín vật đính ước Cố nam thần đưa sao?“.
Nhu Nhu vốn là nói đùa, không nghĩ tới Tô Niên Niên đỏ mặt thật.
Bởi vì cái này đích thực làm Cố Tử Thần đưa cho cô, tạm thời cũng coi như là vật đính ước đi.
Tô Niên Niên giấu trước hộp ở phía sau, bộ dạng thà chết chứ không chịu khuất phục: “Không không không, đây chẳng là cái gì cả, các cậu không cần đoán mò.”
Nhưng mà Nhu Nhu và Đậu Đậu quen biết cô nhiều năm như vậy, còn không thể đoán được tâm tư cô sao, thế là hai người một người ăn cướp trắng trợn, một người ngầm đoạt, chưa đến hai phút đã cướp được cái hộp trong tay.
Tô Niên Niên đứng nguyên tại chỗ, thầm than hai nữ hán tử này thật đáng sợ.
Mở hộp quà ra, Nhu Nhu và Đậu Đậu nhìn một chút, mập mờ chậc chậc một cái: “Nha nha, coi như không tệ, xem thật kỹ đi, Cố Tử Thần rất có mắt nhìn a.”
Tô Niên Niên bình thường thô lỗ, nay lại cảm thấy xấu hổ vô cùng, che mặt giả chết.
Hai người Nhu Nhu xem xong, không quên đưa cho Trần Nguyên và Tống Dư Hi xem qua.
Trần Nguyên nhìn một chút, thở dài một tiếng, trong lòng tràn ngập cảm giác đau lòng khi em gái nhà mình bị lừa đi.
Tống Dư Hi cầm trong tay kinh ngạc nhìn, quả cầu thủy tinh nho nhỏ trong tay cô tựa như nặng ngàn cân, đặt trong lòng bàn tay, đau nhức ở trong lòng.
Nhu Nhu và Đậu Đậu còn đang líu ríu nói cái gì đó, Tô Niên Niên xấu hổ ngượng ngùng không thôi, định cầm quả cầu thủy tinh bỏ chạy.
“Tiểu Hi, đưa quả cầu cho mình, mình cất lên lầu trước.”
Tô Niên Niên liên tục nói ba lần, Tống Dư Hi mới hồi phục tinh thần, nở một nụ cười tái nhợt, đưa quả cầu thủy tinh cho Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên còn chưa nhận lấy, Tống Dư Hi đã nới lỏng tay.
“Ai ai” Đậu Đậu nhanh mắt, vừa muốn nhắc nhở một câu, không ngờ đã không kịp nữa rồi.
“Choang” một tiếng, quả cầu thủy tinh rơi bên trên sàn gỗ, lập tức vỡ nát thành nhiều mảnh vụn.
Cả người Tô Niên Niên cứng đờ, tất cả động tác đều dừng lại.
Cô thở dốc vài tiếng, cúi đầu, một đống bừa bộn, hai nhân vật hoạt hình cũng bị văng ra xa nhau.
Cô há to miệng, hồi lâu không nói lên lời.
Sắc mặt Tống Dư Hi cũng trắng, giờ mới hiểu ra mình đã gây đại họa.
“Niên Niên mình xin lỗi mình không cố ý” Tống Dư Hi áy náy vô cùng, bờ môi cắn mạnh đến nỗi chảy máu.
Tô Niên Niên rủ lông mi xuống, lúc này cả ý nghĩ muốn giết người cô cũng có.
Nhưng, bọn cô là bạn bè, không nên vì chuyện này mà ầm ĩ.
Tô Niên Niên ngồi xổm xuống, muốn nhặt mảnh vụn của quả cầu thủy tinh lên, kết quả tay còn chưa chạm vào đã bị Trần Nguyên đẩy ra.
Trần Nguyên cau mày: “Niên Niên, vỡ cũng đã vỡ rồi, đừng nhặt nữa, cẩn thận bị đứt tay.”
Tô Niên Niên sịt mũi một cái, bả vai không ngừng run run, nhìn ra được cô xác thực là rất khó chịu.
“Niên Niên, cậu đừng khó chịu nữa, chúng tớ mua cho cậu một cái giống như đúc được không” Nhu Nhu và Đậu Đậu nóng vội an ủi Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên hít sâu một hơi, nhặt hai nhân vật hoạt hình lên, trầm trầm nói: “Bây giờ tớ hơi khó chịu, các cậu đừng nói chuyện với tớ, tớ về phòng trước, lúc nữa để anh trai tớ đưa các cậu trở về.”
Tống Dư Hi đứng nguyên tại chỗ, vành mắt cũng đỏ bừng.