Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 234: Chương 234: Anh không tin em (5)




Tô Niên Niên giống như gặp được vị cứu tinh, vội vàng nói: “Cố Tử Thần, cứu mạng a! Mau cứu em...A...”

Nhu Nhu và Đậu Đậu vội vã nhảy xuống khỏi người cô, chỉnh sửa đầu tóc quần áo, lộ ra nụ cười Mona Lisa, trở về bộ dạng thục nữ.

“Khụ khụ...Xin chào, hai chúng em đang đùa giỡn cùng Tô Niên Niên, anh bỏ qua cho ha.” Đậu Đậu nhỏ nhẹ giải thích với Cố Tử Thần.

Trán Tô Niên Niên đổ mồ hôi lạnh, em gái nói chuyện dịu dàng hiện tại và nữ hán tử liều mạng cào cô lúc nãy là cùng một người sao!

Cố Tử Thần nhìn các cô ấy một chút, cảm thấy có một câu nói thật không sai: Vật hợp theo loài, người chơi theo nhóm.

Hiếm khi nhìn thấy bộ dạng thua thiệt của Tô Niên Niên, anh nhếch môi cười cười: “Không sao.”

Tô Niên Niên phiền muộn, cô gái của anh bị bắt nạt mà anh chỉ nói một câu “Không sao”, có còn lương tâm không hả!

Hai người Nhu Nhu và Đậu Đậu bị nụ cười này làm cho mất máu, kích động hận không thể đi cào tường.

Trần Nguyên kịp thời bưng trà tới, hai người mượn uống trà tâm trạng mới bình tĩnh lại.

Tống Dư Hi không nói một lời uống trà, mặt mày buồn bã, giống như xung quanh tất cả đều không liên quan gì đến cô.

“Tô Niên Niên, cùng anh ra ngoài một lát.” Cố Tử Thần mở miệng, Tô Niên Niên sửng sốt một chút, đi theo anh ra ngoài.

Tuyết vẫn đang rơi, ngoài cửa chỉ có một chiếc đèn màu cam sáng rực, chiếu xuống thân hình một cao một thấp của hai người.

“Cố Tử Thần, anh bảo em ra đây làm gì?” Tô Niên Niên không hiểu hỏi anh.

Cố Tử Thần ho khan một tiếng, có chút không tự nhiên lấy từ sau lưng ra một cái hộp: “Lúc đầu muốn đưa cho em, không nghĩ sẽ có nhiều người như vậy, này, cầm đi, tặng cho em.”

Tô Niên Niên ngạc nhiên tiếp nhận, là một hộp quà đóng gói tinh xảo, mở ra xem xét, bên trong là một quả cầu thủy tinh xinh đẹp.

Cô “Oa” một tiếng, ấn xuống cái nút, bỗng nhiên bông tuyết và dải lụa màu trong quả cầu bay lả tả, hai nhân vật hoạt hình chăm chú dựa sát vào nhau, nhìn qua đẹp không sao tả xiết.

Tô Niên Niên không ngờ Cố Tử Thần sẽ tặng cô đồ vật như thế này, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện anh đã khó chịu quay đầu, khuôn mặt tuấn tú ửng hồng.

Ha ha ha! Cô có cảm giác Cố Tử Thần đang thẹn thùng! Dáng vẻ Cố Tử Thần đỏ mặt có cần đáng yêu như vậy không!

“Cố Tử Thần, không ngờ hóa ra anh cũng có tâm hồn thiếu nữ, chẳng qua tại sao lúc này anh lại tặng quà cho em a.” Tô Niên Niên cười hì hì hỏi.

Sắc mặt Cố Tử Thần hơi ngượng ngập: “Đây là quà giáng sinh lần trước chuẩn bị cho em, nhưng vẫn chưa đưa cho em.”

“Vì sao không đưa cho em? Anh có ý gì?” Tô Niên Niên tiếp tục truy hỏi.

“Tô Niên Niên!” Cố Tử Thần đề cao âm điệu, hơi tức giận thở hổn hển: “Không thích thì trả lại cho anh, anh đưa cho người khác.”

Tô Niên Niên biết là mình đâm trúng chỗ đau của Cố Tử Thần, nhanh nhẹn ôm quả cầu vào trong ngực, khảng khái nói: “Hừ, không đưa cho em anh còn có thể đưa cho ai vậy! Em mới không trả lại anh, em phải giữ lại bảo vật gia truyền này!”

Cố Tử Thần quệt khóe môi: “Ngây thơ, không thèm nghe em nói nữa, anh về đi ngủ.”

Nói xong đút tay vào túi, lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng đi về nhà.

Đây là lần đầu tiên trong đời của Cố Tử Thần, vì đưa quà cho con gái mà cảm thấy ngượng ngùng.

Tô Niên Niên ở phía sau cảm thán, Cố Tử Thần à Cố Tử Thần! Hóa ra anh cũng có ngày hôm nay!

Ừm, món quà Cố Tử Thần trao cho cô, nhất định phải giữ gìn thật tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.