Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Rõ ràng là ham ăn, động tác còn thô lỗ ghê gớm!
Nhưng hết lần này đến lần khác...khiến anh cảm thấy rất đáng yêu.
Cố Tử Thần bỗng nhiên dừng bước, quan sát bầu trời, thời tiết rõ ràng rất đẹp, thế nhưng tại sao vừa rồi anh cảm thấy trong lòng có một trận gió lạnh thổi qua?
Từ hôm qua sau khi gặp cha, tâm tình của anh không tốt lắm. Khi tan học Trần Nguyên chợt nhớ tới muốn đưa vở cho Tô Niên Niên, nhưng lại bị chủ nhiệm lớp gọi, liền nhờ anh đưa tới cho Tô Niên Niên.
Từ trước đến nay Cố Tử Thần khinh thường nhất là loại chân chạy vặt, hôm nay lần đầu tiên đi một vòng lớn như vậy đến lớp 11F.
Cắt, chẳng qua chỉ là con heo béo nục béo nịch, nhớ tới cô ấy làm gì?
Trong lòng chửi thầm, Cố Tử Thần khôi phục như thường, bước nhanh về lớp mình.
---
Trong phòng học Tô Niên Niên mở vở ra, là tổng kết kiến thức lớp mười một, chữ viết đẹp mắt, xem xét thấy đây chính là chữ Trần Nguyên.
Hai người đều học khoa học tự nhiên, hiện tại Tô Niên Niên vừa vặn có thể dùng đến, cô như nhặt được bảo vật ôm quyển vở lật qua lật lại, Tống Dư Hi nhìn thấy trong lòng hơi động.
Chẳng lẽ... Tô Niên Niên và Trần Nguyên đang yêu nhau sao? Nếu không tại sao lại đối tốt với cô ấy như vậy, ngay cả Cố nam thần cũng tự mình đưa sách cho cô ấy?
Trong lòng Tống Dư Hi không tránh khỏi hâm mộ nho nhỏ.
Về phần mấy người Doãn Sơ Hạ đang đi vệ sinh, nếu để cô ta nhìn thấy cảnh này, không chừng sẽ lại ăn dấm.
Ngày đầu tiên lên lớp coi như thuận lợi, tùy tiện ăn cơm trưa ở nhà ăn trường học, hương vị cũng không tệ lắm.
Nháy mắt đã đến tan học buổi trưa, Tô Niên Niên sắp xếp lại sách, trong lòng thầm tính toán, cô đã ý thức được nền tảng của mình quá kém, đang suy nghĩ có nên nhờ mẹ đăng kí cho mình một trường luyện thi không thì nữ sinh trong lớp lại bắt đầu ồn ào.
Tô Niên Niên hiếu kì ngẩng đầu, thấy không ít người móc hộp quà từ trong ngăn kéo ra, còn có cả phong thư màu hồng màu xanh da trời, mặt mũi ửng hồng chạy ra ngoài.
“Mình đi về trước, ngày mai gặp.” Chào Tống Dư Hi và Chúc Thành, Tô Niên Niên đi ra cổng trường, buổi sáng chú Trần nói sẽ đến đón cô và Trần Nguyên.
Bãi đỗ xe dọc đường, Tô Niên Niên bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người.
Bãi đỗ xe bị vây quanh bởi ba tầng trong ngoài nữ sinh, líu ríu vui sướng trò chuyện, từng người đều biểu lộ bộ mặt thiếu nữ hoài xuân, mà bị bọn họ bao vây ở giữa, là một chiếc Porsche màu đen.
Nhìn thật quen mắt...Tô Niên Niên không nhịn được nhón chân nhìn xem, thấy phía trước kính chắn gió của xe có vết nứt, mới ý thức được kia là xe Cố Tử Thần. Vội vàng thè lưỡi, chột dạ cúi đầu đi về phía cổng trường.
Còn chưa đi được hai bước, cổ áo của cô liền bị nắm chặt, khiến cô không thể đi được nửa bước.
A, có người đánh lén cô sao?
Tô Niên Niên khí thế mạnh mẽ nghiêng đầu sang chỗ khác, khi nhìn thấy khuôn mặt cao ngạo lạnh lùng của Cố Tử Thần, trong nháy mắt không có tâm tình.
“Khụ khụ...Bạn học Cố, thật là trùng hợp, hello~” Tô Niên Niên cười hớn hở chào hỏi Cố Tử Thần, trong lòng lại bắt đầu rụt rè, anh ta không phải là biết chuyện hôm qua cô cầm tảng đá nện vào xe anh ta chứ?
Lông mày đen nhánh của Cố Tử Thần nhướng lên: “Đúng vậy, bạn học Tô, thật là trùng hợp.”
Anh ỷ vào thân hình cao lớn của mình, đưa tay kéo Tô Niên Niên đi về phía xe mình, không chút nào để ý Tô Niên Niên đang giãy dụa.
“Này, chúng ta không thể bình tĩnh nói chuyện sao, anh đừng nắm quần áo tôi, quần áo mới của tôi rất đắt đấy!” Tô Niên Niên cố gắng giãy dụa, nhưng vẫn bị Cố Tử Thần xách như xách gà con đưa đến trước xe.