Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Doãn Sơ Hạ nắm chặt nắm đấm, mới vừa rồi cô ta để Lưu Doãn Nhi bảo mọi người không ai được ngồi cùng Tô Niên Niên, để Tô Niên Niên khó xử trước mặt tất cả mọi người, không nghĩ tới Tống Dư Hi và Chúc Thành lại giúp cậu ta.
Trong chốc lát vô cùng khó chịu, Doãn Sơ Hạ khinh miệt hừ một tiếng: “Nghe nói Tống Dư Hi còn chưa nộp học phí đúng không?”
Lưu Doãn Nhi và Trương Hiểu Tiệp đắc ý cười: “Đúng vậy, không phải là không muốn nộp đấy chứ, trên thế giới này thật sự có người nghèo như vậy sao, chúng ta có nên cho cậu ta một cái thùng “quyên tiền tự nguyện” không?” Hai người bọn họ gia cảnh mặc dù không tốt bằng Doãn Sơ Hạ, nhưng nhà họ cũng là người có mặt mũi ở Dụ Thành.
Doãn Sơ Hạ hung hăng ném sách giáo khoa lên bàn, mấy người Tô Niên Niên ở đằng sau căn bản không nghe thấy họ đối thoại, còn đang nói chuyện phiếm.
Tiếng chuông tan học vang lên, Giang Mộ sửa sang lại đồ vật: “Tiết sau là Anh ngữ, mọi người lấy sách vở ra chuẩn bị bài một chút, còn nữa học phí học kì này nộp cho phòng giáo vụ trước thứ sáu, tiền mặt hoặc chuyển khoản đều có thể.”
Ông ấy vừa đi thì nam sinh trong lớp huýt sáo, tốp năm tốp ba tụ tập lại chơi đùa, nữ sinh cũng túm tụm lại trò chuyện bát quái.
Tô Niên Niên lấy sách từ trong ngăn kéo ra, trong lúc lơ đãng liếc Tống Dư Hi một cái, phát hiện hai mắt cô ấy vô thần, vuốt ve sách giáo khoa trong tay không biết đang suy nghĩ gì.
“Này, cậu vẫn ổn chứ?” Tô Niên Niên gõ bàn một cái nói, Tống Dư Hi mới hồi phục lại tinh thần, vô lực cười cười: “Không có việc gì...”
Chuông vào học lại vang lên, Kim Vân cầm sách giáo khoa đi đến, nói lưu loát bằng tiếng anh về bài học.
Tô Niên Niên thành tích rất bình thường ở cao trung Thần Giang, nghe tiếng anh hơi khó khăn, vội vàng tập trung tinh thần nghe bài, trong lúc nhất thời không để ý sắc mặt Tống Dư Hi càng ngày càng khó coi.
Tiết thứ hai kết thúc, nghỉ giữa tiết nửa tiếng, Tô Niên Niên vuốt bụng, buổi sáng uống cốc sữa bò, bây giờ cô đáng đói cồn bụng: “Đói quá, muốn đi mua chút đồ ăn hay không?” Cô đụng vào cánh tay Tống Dư Hi.
Tống Dư Hi cười khổ, cô ngay cả học phí và tiền sách vở còn chưa đóng nổi, huống chi là đi ăn.
Nhắc đến đồ ăn Chúc Thành tỉnh táo tinh thần, móc từ ngăn bàn ra hai miếng sandwich: “Niên Niên, Dư Hi, cho các cậu.”
“Oa oa, thật tuyệt.” Tô Niên Niên vui vẻ tiếp nhận, bản tính ham ăn tái phát, hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm vào ngăn kéo Chúc Thành: “Trư ca, cậu còn có gì không?”
Chúc Thành cười ha ha, lại móc từ trong ngăn kéo mấy túi đồ ăn vặt, đều là ô mai, cá mực gì đó, đơn giản chính là rương đồ ăn vặt vạn năng.
Tô Niên Niên cũng không khách khí, thật vui vẻ bắt đầu ăn, quai hàm phình lên. Tống Dư Hi xấu hổ không chịu nhận, cuối cùng vẫn là Chúc Thành nhét mạnh vào tay cô ấy, cô ấy mới miễn cưỡng nhận mở ra bắt đầu ăn.
“Cộc cộc.” Âm thanh gõ cửa sổ theo tiết tấu vang đến, Tô Niên Niên nghi ngờ ngẩng đầu, đôi mắt to xinh đẹp nhìn ra bên ngoài.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ rơi trên đỉnh đầu người thiếu niên, khiến đầu anh ta lấp lánh ánh vàng. Khuôn mặt tuấn tú căng cứng, ánh mắt nhìn Tô Niên Niên tràn ngập sự ghét bỏ, anh ta mở cửa sổ, ném mấy quyển vở lên bàn Tô Niên Niên.
“Trần Nguyên đưa cho em.” Lãnh đạm phun ra một câu, Cố Tử Thần không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Tô Niên Niên, quay người rời đi.
Trong đầu hồi tưởng lại dáng vẻ vừa rồi của Tô Niên Niên.
Gương mặt tròn trịa, tay nhỏ nhắn nhìn qua tinh tế mềm mại, đôi mắt sạch sẽ không nhiễm bụi trần nhìn anh, khiến trong lòng anh xuất hiện một thứ tình cảm khác lạ.