Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 20: Chương 20: Họp lớp (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Các em làm gì vậy?” Giang Mộ ung dung mở miệng, trong lòng anh đã hơi đoán ra.

Doãn Sơ Hạ cười trên nỗi đau của người khác nhìn Tô Niên Niên: “Thầy, bọn em đều không muốn ngồi cạnh Tô Niên Niên.”

“Đúng vậy, em cũng không muốn ngồi với bạn ấy.”

Những nữ sinh trong lớp như đã hẹn sẵn với nhau, nhao nhao bày tỏ mình không muốn ngồi cạnh Tô Niên Niên. Các nam sinh cũng không tiện chủ động ngồi cạnh Tô Niên Niên, nhất thời, bầu không khí trong lớp trở nên tế nhị.

Tô Niên Niên quét mắt một vòng, trong lòng đã có đáp án.

Rất đơn giản, cô bị cô lập.

Không ai muốn ngồi cạnh cô.

Dù thô lỗ như Tô Niên Niên, trong lòng cũng có chút khó chịu, nhưng không để lộ ra trên mặt.

Giữa thời khắc lúng túng này, một bóng người nhỏ nhắn đứng dậy, lệ khệ bê bàn mình đến bên cạnh bàn Tô Niên Niên.

Tô Niên Niên cắn môi, là Tống Dư Hi.

Cô ấy cúi đầu, khuôn mặt thanh tú đầy vẻ quật cường, như đã quyết định chuyện gì vô cùng trọng đại.

“Này, Tống Dư Hi, cậu thật sự muốn ngồi cạnh Tô Niên Niên à?” Lưu Doãn Nhi mở miệng, xem ra bọn họ chưa dạy dỗ Tống Dư Hi đủ.

Sắc mặt Tống Dư Hi trắng bệch, nhưng không đáp lại một tiếng, cẩn thận kéo cả ghế qua.

“Mình cao to, mình ngồi đằng sau cũng được.” Chúc Thành cười hì hì dọn bàn của mình tới, có cậu dẫn đầu, mấy nam sinh khác cũng đến ngồi, hóa giải nỗi xấu hổ của Tô Niên Niên.

Giang Mộ đứng trên bục giảng, khóe môi nở nụ cười.

“Tốt, các em mau ngồi ngay ngắn, để thầy xem có cần đổi gì không, những bạn bị cận và những bạn vóc người thấp chủ động ngồi phía trước, Hà Tiếu, em cao một mét tám thì đừng ngồi hàng thứ ba, em ngồi đó Lý Ân Mỹ sẽ chỉ nhìn thấy gáy của em.”

Cả lớp cười phá lên, Hà Tiếu ngượng ngùng gãi đầu, lui về sau hai hàng.

Đổi xong chỗ ngồi Giang Mộ bắt đầu nói mấy phương pháp học tập, Tô Niên Niên không hứng thú nghe, liếc nhìn Tống Dư Hi bên cạnh: “Cậu không sao chứ?”

Tống Dư Hi lắc đầu, hôm qua cô mới quen Tô Niên Niên, nhưng lại rất có hảo cảm với Tô Niên Niên.

Tô Niên Niên bật cười: “Dù có bị chỉ trích và cô lập cũng không sao?”

Tống Dư Hi nắm chặt nắm đấm, cao trung Thánh Âm không thể so với bên trường cao trung công lập hồi trước của cô, tình cảm giữa các bạn cùng lớp ở trường cũ rất tốt. Còn cao trung Thánh Âm chênh lệch giàu nghèo quá lớn, giữa học sinh không thể tránh khỏi phân chia giai cấp, những hội nhóm nhỏ nhiều vô số kể. Điều kiện gia đình cô không tốt, lúc học lớp mười gần như bị cô lập, bình thường ở trong lớp cũng chỉ dám vùi đầu học tập.

“Không sao... bởi vì mình đã trải qua, cho nên mình không muốn cậu cũng như thế... cái đó, Tô Niên Niên, chúng ta làm bạn nhé?” Tống Dư Hi e dè hỏi một câu.

Tô Niên Niên nở nụ cười rạng rỡ với Tống Dư Hi: “Dĩ nhiên là được rồi!”

Chúc Thành ngồi đằng sau hai người, cũng tham gia náo nhiệt: “Chúng ta cũng là bạn tốt, Tô Niên Niên, Tống Dư Hi, có phải cảm thấy hình tượng của mình trở nên cao lớn không?”

“Đồ mập mạp chết bầm! Đi ra!” Tô Niên Niên giả vờ giận dữ cầm sách gõ đầu Chúc Thành, Tống Dư Hi ở bên cũng nở nụ cười ngọt ngào.

Ở một góc khác của lớp học, mấy người Doãn Sơ Hạ ngồi chung một chỗ với nhau, lúc này mặt ai cũng khó chịu.

“Con kỹ nữ Tống Dư Hi kia, hôm nào mình phải trừng trị nó!” Trương Hiểu Tiệp dữ dằn mở miệng, Lưu Doãn Nhi cũng khẽ gật đầu: “Còn có Tô Niên Niên!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.