Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Cố lên nha!” Mộ Dung Sam và Tống Dư Hi động viên cô.
Tâm tình của Tô Niên Niên khá tốt, không căng thẳng như mấy người trước.
Trong phòng họp nhỏ có đặt cái bàn lớn, tổng cộng bốn người tính cả Lạc Gia Di, ở giữa đặt một cái ghế, Tô Niên Niên đi qua ngồi xuống, bốn người thay phiên nhau hỏi mấy vấn đề, Tô Niên Niên trả lời từng cái một, bốn người tán dương khẽ gật đầu.
Lạc Gia Di đặt tờ giấy xuống: “Bạn có năng khiếu gì không?”
Tô Niên Niên: “Biết đánh đàn dương cầm, cũng biết vẽ tranh.”
“Ừm, không tệ, nghỉ giữa tiết ngày mai đi đến ban tuyên truyền báo danh đi.”
Tô Niên Niên không ngờ lại thuận lợi như vậy, nhất thời không kịp phản ứng, Lạc Gia Di tức giận nói: “Tôi nói với cậu cậu không nghe thấy à?”
Cố nén sự khó chịu trong lòng, Tô Niên Niên đồng ý một tiếng, đứng dậy rời đi.
Trở lại phòng, Tô Niên Niên tìm chỗ ngồi xuống, người kế tiếp là Tống Dư Hi, Tô Niên Niên ở lại chờ cô ấy.
Mộ Dung Sam lại đến gần, hỏi: “Thông qua chưa? Lạc Gia Di kia phân cậu đến ban nào?”
Tô Niên Niên đáp: “Ban tuyên truyền.”
Mộ Dung Sam hâm mộ nói: “Thật tốt... Là ban của Cố nam thần, cậu thật hạnh phúc a!”
Tô Niên Niên cười cười, không nói gì, lấy điện thoại chơi trò rắn ăn mồi.
Ba phút sau, Tống Dư Hi quay lại, hốc mắt hồng hồng, giữa hàng lông mi run run có nước mắt lấp lanh, giống như vừa phải chịu tủi thân rất lớn.
Tô Niên Niên giật mình: “Tiểu Hi, cậu sao vậy? Sao lại khóc?”
Cô luống cuống đưa khăn tay cho Tống Dư Hi, Tống Dư Hi không nói gì, vẫn tủi thân lau nước mắt, Tô Niên Niên lo lắng cũng không biết làm sao.
Mộ Dung Sam nghĩ ngợi, chau mày: “Có phải Lạc Gia Di nói gì cậu không?”
Nam sinh vừa gọi người đi tới, ban nãy cậu ta đứng bên ngoài cửa phòng phỏng vấn, nghe thấy rất rõ, bèn nói thay Tống Dư Hi: “Hội trưởng Lạc nói... cậu ấy đang si tâm vọng tưởng, hội học sinh không phải nơi ai cũng có thể vào, nên biết tự lượng sức mình, học sinh nghèo ngay cả học phí cũng không đóng nổi thì có quyền gì vào hội học sinh... còn nữa...” Cậu ta không nói tiếp, Tô Niên Niên cũng có thể biết nhất định câu nói sau còn đau lòng hơn.
Chẳng phải chỉ là hội học sinh thôi sao, còn bày đặt phân chia giai cấp, xem thường cái này xem thường cái kia.
“Lạc Gia Di thật đề cao bản thân, cậu ta cho rằng cậu ta là ai! Ai da, cô gái, đừng khóc, cậu ta như thế là cậy mẹ cậu ta có thế lực thôi.” Mộ Dung Sam an ủi Tống Dư Hi, Tô Niên Niên đặt bình nước trong tay xuống: “Tống Dư Hi, việc gì phải khóc? Cậu quên mình nói gì với cậu rồi à.”
Tống Dư Hi nức nở hai tiếng, nghẹn ngào nói: “Mình...là mình không đúng, mình không nên tới...”
Tô Niên Niên cười lạnh: “Nếu cậu như vậy, thì tớ cũng hết cách rồi.” Đến cả bản thân mình cũng khinh thường, thì ai có thể giúp được cô ấy?
Tống Dư Hi lau nước mắt: “Nhưng...những lời cậu ấy nói đều là sự thật...”
Tô Niên Niên cắt ngang: “Mình hỏi cậu, cậu cảm thấy cậu ta nói đúng sao?”
Khí thế trên người Tô Niên Niên tỏa ra khiến người khác không thể phớt lờ, Tống Dư Hi ngơ ngác lắc đầu, Tô Niên Niên kéo cánh tay Tống Dư Hi, bước đến phòng họp nhỏ.
Một cước đá tung cửa, bốn người bên trong giật mình.
Lạc Gia Di nhìn thấy Tô Niên Niên dẫn Tống Dư Hi đến, cố nén lửa giận: “Tô Niên Niên, cậu định làm gì?”