Tô Niên Niên nhíu mày nhìn anh.
Tống Dư Hi không ngờ Cố Tử Thần sẽ hỏi cô, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, lắp bắp hồi lâu không nói lên lời.
Cố Tử Thần nhíu mày lại, lặp lại lần nữa: “Tống Dư Hi, cô có muốn đến ban tuyên truyền không?”
Giọng nói trầm thấp giàu từ tính truyền đến tạ mọi người, Lạc Gia Di nghiêm nghị nói: “Cố nam thần, cô ta chẳng qua chỉ là học sinh nghèo, nào có tư cách vào hội học sinh?”
Cố Tử Thần hiển nhiên không thích dáng vẻ hống hách của cô ta, ngữ điệu lạnh đi mấy phần: “Từ lúc nào hội học sinh nhận người dựa vào gia cảnh rồi, tại sao tôi không biết quy định này. Còn nữa, hội phó Lạc, các ban có quyền tự chủ trong việc nhận người, cô có ý kiến gì không?”
Lạc Gia Di bị anh làm cho nghẹn họng không nói lên lời, lại thêm những người khác chỉ trỏ cô ta, khiến nội tâm cô ta khó chịu vô cùng, hung hăng nghiến răng.
Thấy cô ta không nói lời nào, Cố Tử Thần xoay người, nhìn về phía Tống Dư Hi, chờ đáp án của cô.
“Khụ khụ...” Tô Niên Niên đẩy Tống Dư Hi một cái, cô ấy như tỉnh lại từ trong mộng, liên tục gật đầu: “Đồng ý, tôi đồng ý!”
Cố Tử Thần gật đầu, như có như không, liếc mắt nhìn Tô Niên Niên một cái.
Đôi mắt Nam Chi đảo quanh, cô chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra Tô Niên Niên chính là nhân vật nữ chính trong bài đăng lần trước, lập tức cười tủm tỉm hỏi: “Bạn học, em ở ban nào thế?”
“A...” Tô Niên Niên chớp mắt, Nam Chi rất cuốn hút, cô cảm thấy nếu mình là đàn ông khi nhìn thấy khuôn mặt cô ấy khẳng định sẽ lấy cô ấy về nhà: “À, em cũng ở ban tuyên truyền, chẳng qua người như em hình như không thích hợp ở lại hội học sinh, cho nên hiện tại em không ở ban nào hết.”
Nam Chi cười ha ha gật đầu, vừa quay đầu lại, liền thấy ánh mắt lạnh lẽo như dao của Cố Tử Thần nhìn về phía Lạc Gia Di.
Bình thường anh khiến cho người khác cảm giác luôn luôn thanh lãnh đạm bạc, phảng phất xa xôi như sao trời, khó có thể với tới. Nhưng Nam Chi rõ ràng, Cố Tử Thần khi nổi giận đáng sợ cỡ nào. Cho nên lúc cô nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo sắc bén của Cố Tử Thần, trong lòng thầm cầu nguyện cho Lạc Gia Di.
Lạc Gia Di không chịu được khí thế bức người của anh, bị dọa sợ đến nỗi chân mềm nhũn, trong lòng thoáng cảm thấy quan hệ giữa Cố Tử Thần và Tô Niên Niên không bình thường, vội vàng lên tiếng giải thích: “Tô Niên Niên, cậu đang nói gì vậy, tôi đã xem đơn đăng kí của cậu, các phương diện đều không tệ, sao lại để cậu rời hội học sinh được, mọi người nói xem có đúng không?”
Mấy cán bộ tham gia phỏng vấn đều kêu lên phụ họa, sắc mặt Cố Tử Thần lúc này mới hòa hoãn lại.
“Tô Niên Niên, Tống Dư Hi, hai người đi theo tôi.” Lông mày Cố Tử Thần hơi cau lại, nhưng giọng nói rất dịu dàng.
“A...Được...” Thật vất vả lấy lại tinh thần, Tô Niên Niên vội vàng kéo Tống Dư Hi đuổi theo Cố Tử Thần, ba người rời khỏi phòng họp.
Cố Tử Thần vừa đi, không khí căng thẳng bên trong phòng họp lập tức tiêu tan, Lạc Gia Di hừ lạnh một tiếng, thấp giọng nói: “Hai người bọn họ là cái thá gì...”
Âm thanh không lớn, nhưng tất cả mọi người đều nghe rõ, chẳng qua bởi vì e ngại thân phận của Lạc Gia Di nên mới không dám nói ra.
“Ha ha ha...” Tiếng cười thanh thúy của Nam Chi vang lên trong phòng, cô đưa áp phích trong tay đặt trước mặt bàn Lạc Gia Di, khóe mắt tràn đầy ý cười như gió xuân, nhưng mỗi câu mỗi chữ, khiến Lạc Gia Di lần nữa không có tâm trạng.
“Lạc Gia Di, bạn còn không rõ sao, cô ấy không phải là người bạn có thể gây sự.”