Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nhu Nhu và Đậu Đậu lật tìm topic đó, lại còn nhiệt tình xem và bình luận.
“Người chụp bức ảnh này rất chuyên nghiệp, cậu nhìn xem, ánh sáng và góc độ chụp rất chuẩn, chậc chậc, Cố nam thân của các cậu thật sự là ba trăm sáu mươi độ không góc chết, còn cả cái biểu tình ngượng ngùng của cậu lúc ở trên lưng anh ta nữa, đúng là manh chết đi được... thật ra thì hai ngươi cũng rất xứng đôi...”
Tô Niên Niên lại đỏ ửng mặt lên, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Có thật không?”
“Đù má, đừng nói là cậu nghiêm túc đấy nhé?” Nhu Nhu làm ra vẻ hoảng sợ.
“Dĩ nhiên, bằng không sao mình lại bối rối từ nãy đến giờ.” Tô Niên Niên tiếp tục đâm vào miếng thịt vô tội trên cái vỉ.
Nhu Nhu và Đậu Đậu trố mắt nhìn nhau, hai người đều cùng nhìn thấy biểu tình không thể tưởng tượng nổi từ trong mắt của đối phương.
Chuyện gì đang xảy ra vậy, gỗ mục Tô Niên Niên cũng có ngày thích người khác?
Phải biết rằng, từ hồi trung học cơ sở lên trung học phổ thông Thần Giang, số người theo đuổi Tô Niên Niên không phải là ít, còn cả người đàn ông tốt hai mươi bốn hiếu Đường Dư đối xử với Tô Niên Niên rất tốt nữa. Thế nhưng Tô Niên Niên chưa bao giờ biết động lòng là gì, cũng không thấy cô chân chính thích ai cả.
Mà bây giờ, cô lại nói, mình nghiêm túc thích một nam sinh, đây là sự thật quá đáng sợ!
“ Heo Niên Niên, có phải đầu cậu mới bị chập mạch, gần đây có bị cái gì kích thích hay không, ví dụ như đụng đầu vào cây chẳng hạn.” Nhu Nhu đau lòng ôm đầu hỏi.
Đậu Đậu đưa tay ra quơ quơ ở trước mắt cô, khoa tay múa chân làm động tác tay “yeah “ , nói: “Đây là số mấ, cậu còn nhận biết được không?”
Tô Niên Niên chợt cảm thấy như muốn nổ tung, giành hết thịt trong đĩa của hai cô, hét lên: “Hai cậu làm trò cười đủ rồi đấy, bây giờ mình đang hỏi các cậu là phải làm thế nào, chứ không phải bảo các cậu giễu cợt mình!”
Nhu Nhu và Đậu Đậu thống khổ kêu gào, nhìn dáng vẻ Tô Niên Niên manh manh mở miệng to ăn thịt lại không tức giận được, hai cô không thể làm gì khác hơn là tiếp tục lặng lẽ làm nhiên viên nướng thịt.
“Thật ra thì chuyện này cũng rất đơn giản, cậu thích thì cậu đi bắt người ta về nhà làm ấm giường ngay đi, nhưng chuyện này cũng cần phải có kỹ xảo, đầu tiên là cậu không thể tỏ tình trước, thứ hai là cậu không thể theo đuổi trước, như vậy sẽ tỏ ra cậu không dè đặt, hơn nữa nam sinh sẽ không quý trọng tình cảm dễ dàng nhận được.” Nhu Nhu làm ra vẻ chuyên gia vè tình yêu học phân tích cho Tô Niên Niên biết, nói rất rõ ràng mạch lạc, trực tiếp hù dọa Tô Niên Niên.
“Vậy mình phải làm sao?”
Đậu Đậu nở nụ cười cao thâm khó lường: “Rất đơn giản, làm cho anh ta yêu cậu.”
Tô Niên Niên: “... Các cậu cảm thấy chuyện này rất thực tế sao? Anh ấy là nam thần của trường mình, sao anh ấy có thể thích mình được, á... Hai cậu làm gì mà lại đánh mình!”
“Có cái gì không thực tế, có hai đứa mình giúp cậu bày mưu tính kế, cần gì phải quan tâm anh ta là nam thần hay là tiểu thịt tươi, tất cả đều sẽ vào tay cậu thôi!”
Tô Niên Niên nửa tin nửa ngờ nhìn hai người, vô hình cảm thấy có loại dự cảm xấu.
Lại nói, hai con khỉ đầu chó này làm quân sư, có thật sự đáng tin không...
——
Tạm biệt Nhu Nhu và Đậu Đậu, Tô Niên Niên về thẳng nhà.
Cuộc thi chạy marathon buổi sáng đã xong rồi, học sinh được nghỉ nửa ngày buổi chiều.
Lúc về đến nhà, cô đi vòng vòng ở trong phòng ngủ, tâm trí rối loạn không biết lên làm thế nào.
Nhớ tới “Túi gấm diệu kế” vừa rồi Nhu Nhu và Đậu Đậu đưa cho cô, cô hít một hơi thật sâu đi xuống tầng dưới.
Trần Nguyên đang đọc sách ở phòng khách, thấy bóng người của cô, anh ấy hơi kinh ngạc hỏi: “Niên Niên, không phải a Thần chỉ dạy kèm em vào buổi tối thôi sao, sao hôm nay em chăm chỉ vậy?”
Tô Niên Niên ho khan nói: “Khụ, học thêm nhiều chắc chắn sẽ tiến bộ, anh, em đi trước đây hắc, bái bai.” Vừa nói, cô vừa vội vàng xông ra ngoài.
Trần Nguyên ở phía sau không hiểu mô tê gì(*), niềm yêu thích học tập của em gái anh cũng quá lớn đi...
(*)nguyên văn nó là câu này “丈二和尚摸不着头脑” = “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.
Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.
Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.