Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 175: Chương 175: Bị thương tại sao không nói (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Nhưng nghĩ đến chuyện đánh cuộc giữa cô và Doãn Sơ Hạ, Trần Nguyên lại không suy nghĩ nhiều nữa.

Thấy cô cố gắng như vậy, cho dù đến lúc đó thua, cũng không có cái gì để tiếc nuối cả.

——

Cố gia.

Tô Niên Niên cất giấu chuyện ở trong lòng, bước chân cũng nhẹ nhàng theo, rón rén đẩy cửa Cố gia ra, lại bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người.

Cố Tử Thần mới đi ra từ phòng tắm ở tầng một, vai rộng eo hẹp, lộ ra phần bắp thịt rắn chắc, mấy giọt nước chảy dọc gò má của anh rơi xuống, lượn theo vùng ngực xuống phần cơ bụng rắn chắc...

Trong nháy mắt, cả thế giới đều im lặng.

Tô Niên Niên ngơ ngác nhìn anh, rất lâu sau mới hét lên tiếng “A “ , đồng thời quay người sang.

“Anh anh anh... anh làm gì mà không mặc quần áo, Cố Tử Thần, anh đùa bỡn lưu manh!”

Cố Tử Thần giật giật chân mày: “Tô Niên Niên, đây là nhà anh.”

Một câu nói đơn giản, làm Tô Niên Niên đỏ rần mặt, cũng may là Cố Tử Thần còn quấn một chiếc khăn tắm màu trắng ở bên hông, bằng không thì đúng là thành cảnh 18+ rồi.

Cô ngập ngừng nói: “Vậy anh cũng phải mặc quần áo vào chứ, chú ý hình tượng.”

Cố Tử Thần mím môi mỏng, hơi bất đắc dĩ lắc đầu, không tiếp tục trêu chọc cô nữa, cầm quần áo ở trên ghế sa lon lên.

“Anh đã mặc xong chưa vậy?” Tô Niên Niên thấy anh vẫn luôn không có động tĩnh, lén lút quay đầu về sau liếc nhìn.

Cố Tử Thần đã mặc quần vào, đang mặc áo được một nửa, vết thương sau lưng như ẩn như hiện.

Trong đầu Tô Niên Niên như có dòng điện chạy qua, lướt qua cảnh tượng ngày đó, ở nhà cũ Cố gia, là Cố Tử Thần ôm cô té xuống bậc thang...

Cô được anh bảo vệ ở trong ngực còn bị trậc chân, huống chi Cố Tử Thần là người trực tiếp tiếp xúc với mặt đất?

Tô Niên Niên cắn cắn môi, hỏi: “Cố Tử Thần, vết thương trên lưng anh là sao vậy?”

Cố Tử Thần dừng động tác mặc quần áo lại, rất nhanh lại khôi phục, ung dung thong thả mặc quần áo vào, giọng cũng thờ ơ: “Không có gì, do em hoa mắt mà thôi.”

Tô Niên Niên nhíu mày lại, vừa rồi cô đã nhìn thấy rất rõ, trên lưng Cố Tử Thần thật sự có vết thương, tuyệt đối không thể nào là cô nhìn lầm được.

Cô tiến lên trước một bước, dùng giọng điệu gấp gáp trước giờ chưa từng có: “Em không nhìn lầm, anh đừng có mà lừa gạt em, anh cởi áo ra để cho em nhìn xem nào!”

Cố Tử Thần cầm ly lên nước trên bàn lên nhấp một ngụm, nói lảng sang chuyện khác: “Tô Niên Niên, bây giờ anh muốn hỏi xem ai mới là người đùa bỡn lưu manh, nào có ai đến nhà con trai bảo người ta cởi áo ra, còn nữa, em đã làm xong bài tập chưa?”

Tô Niên Niên ném chiếc túi lên ghế salon, hung dữ nói: “Em mặc kệ, anh phải để cho em nhìn xem thế nào.”

Cố Tử Thần nhìn dáng vẻ tức giận của cô, cảm thấy mềm lòng một cách khó hiểu.

Anh dừng động tác lại, cởi áo ra.

Lúc này Tô Niên Niên không rảnh để thưởng thức vóc người đẹp của anh, mà lo lắng quan sát vết thương sau lưng anh.

Phần lưng của anh trầy một mảng lớn da, có mấy vết thương nhìn cực kỳ rõ, hẳn là bị va vào góc cạnh của câu thang. Bởi vì nguyên nhân không kịp thời xử lý vết thương, vết thương ở phần bị thương nặng nhìn đặc biệt đáng sợ, nhìn qua mà khiến người ta giật mình.

“Cố Tử Thần, anh là heo hả, tại sao bị thương lại không nói, tại sao anh không đến khám bác sỹ, có phải anh là thằng ngốc hay không!” Tô Niên Niên tức giận la hét.

Cố Tử Thần im lặng, anh vốn không muốn nói chuyện, nhưng thấy dáng vẻ Tô Niên Niên lo lắng nóng vội, hơn nữa còn gấp đến nỗi muốn khóc lên, anh thở dài, nói: “Không có gì đáng ngại, qua hai ngày sẽ không sao cả, em không cần phải lo lắng.”

Tô Niên Niên gần như muốn quát lên “Dĩ nhiên là em phải lo lắng rồi, sao em có thể không lo lắng cho được!”, Nhưng Nhu Nhu và Đậu Đậu đã nói không thể tỏ tình trước, cũng không thể để lộ ra tình cảm của mình với anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.