Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Niên Niên cố gắng hồi lâu, vẫn không sờ được một góc lá bài kia.
Rõ ràng tức giận nhưng lại không có cách nào bắt anh, chỉ có thể đá anh một phát cho hả giận.
Cố Tử Thần không né tránh, mặt không đổi sắc nhìn cô.
Anh không rõ, chỉ là một lá bài có Cố Ly ký tên, lại quan trọng với cô như vậy?
Trong lòng Tô Niên Niên vô cùng buồn bực, cô chỉ muốn xin chữ kí cho Nhu Nhu mà thôi a, sao Cố Tử Thần lại không đưa cho cô, vì sao cuộc đời lại gian nan như thế...
“Cố Tử Thần, anh trêu chọc người khác như thế là có ý gì, em đã trả lại tiền cho anh, em không nợ anh cái gì!” Tô Niên Niên gấp gáp, giọng nói không khỏi hơi nặng.
Lời này vào tai Cố Tử Thần liền trở nên khác biệt, thậm chí anh muốn nói, em không cần tiền của cô, em muốn cô nợ em cả một đời. Lời nói đến khóe miệng, lại bị anh nuốt về.
Giọng nói anh lạnh lùng: “Tô Niên Niên, em thích anh ta như vậy? Một tên người tùy tiện em cũng coi như bảo bối?”
Dĩ nhiên là bảo bối rồi, chữ kí này đặt trong đám fan hâm mộ của Cố Ly ước chừng có thể bán được bốn, năm chữ số, hơn nữa trên đó còn viết câu nói cô muốn nói với Nhu Nhu, tất nhiên có ý nghĩa khác thường !
“Đúng, em thích đấy, anh không đưa, em sẽ đi tìm anh ấy ký tờ khác! Người ta tốt như vậy, chẳng giống như anh, vừa lạnh lùng vừa vô tình.” Tô Niên Niên xoay người rời đi, Cố Tử Thần nhíu mày, vươn tay đè lên vai cô.
Tô Niên Niên liều mạng giãy dụa, dùng hết sức lực, Cố Tử Thần không giữ chặt cô, do quán tính, dưới chân Tô Niên Niên bị trượt, sắp đập xuống bậc thang.
Cố Tử Thần nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cô, xoay chuyển phương hướng hai người, hai người lăn từ trên bậc thang xuống dưới.
“Bốp -------“ Tấm lưng Cố Tử Thần đập vào bậc thang, anh hơi nhíu mày, không hề rên một tiếng.
Tô Niên Niên bị anh ôm vào lồng ngực, ngoại trừ bị kinh hãi, lông tóc không hao tổn gì.
“Không sao chứ?” Cố Tử Thần thấp giọng hỏi.
Cả người Tô Niên Niên ngơ ngác, hoàn toàn không ngờ Cố Tử Thần lại cứu được cô vào lúc cam go nhất.
Cô khẽ gật đầu, vội vàng đứng dậy khỏi ngực anh, vừa đứng vững, liền cảm thấy cổ chân nhoi nhói, cô không để ý, luống cuống kéo Cố Tử Thần lên.
“Anh không sao chứ? Có bị thương không?” Tô Niên Niên căng thẳng hỏi, cô cảm thấy lần này Cố Tử Thần ngã không nhẹ.
Cố Tử Thần lắc đầu, không để ý đến sự đau nhức trên tấm lưng.
Tạm được, con heo này không quên anh, lần ngã này cũng đáng.
Tô Niên Niên nghi ngờ nhìn anh, thấy sắc mặt anh vẫn như thường, không giống bị thương, bèn lựa chọn tin tưởng anh.
Hai người gây ra động tĩnh lớn như vậy, người hầu và mấy vị khách của Cố gia vây quanh.
Cố Tử Thần lạnh lùng nhìn lướt qua, đám người có mắt không nhắc đến chuyện ban nãy nữa.
Kéo Tô Niên Niên về bữa tiệc, Cố Tử Thần và Tô Niên Niên đều ăn ý không nhắc đến chuyện ngã thang, một mặt là không muốn để mọi người lo lắng, mặt khác... thật sự quá mất mặt...
Cố Ly cười tủm tỉm nhìn hai người, cặp mắt hoa đào xinh đẹp như đã sớm nhìn thấu tất cả.
Tô Niên Niên bị Cố Ly nhìn mà trong lòng sinh sợ hãi, như thể tất cả bí mật ở nội tâm đều bị bóc trần.
Cố Ly như nhìn ra sự quẫn bách của cô, tốt bụng hỏi: “Em có thể chụp ảnh với em không?”
Trời đất ơi! Đại minh tinh lại muốn chụp ảnh với cô? Không phải cô đang nằm mơ chứ!