Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cố Ly cũng nử nụ cười tám răng tiêu chuẩn hoàn mỹ, hai người chụp tách tách mấy tấm.
Chụp ảnh xong, Cố Ly điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục ăn cơm, Tô Niên Niên cầm điện thoại cười ngốc nghếch, gửi mấy tấm hình cho Nhu Nhu, còn cho icon đắc ý.
Sắc mặt Cố Tử Thần nặng nề, có xúc động muốn cốc đầu cô một cái.
Anh vỗ vỗ vai Tô Niên Niên, ra hiệu cô đưa điện thoại.
Tô Niên Niên mê man nhìn anh, bỗng bừng tỉnh đại ngộ, đưa di động qua: “Anh muốn chơi sao? Có rắn săn mồi, chơi rất hay, ầy, cho anh mượn chơi lúc cũng được, sắp hết pin rồi đó, anh chơi ít thôi.”
Cô vểnh môi đỏ, vẻ mặt không tình nguyện.
Cố Tử Thần: “...”
Cố Ly cong môi, cười mị hoặc mà đẹp mắt, dẫn tới ánh đèn flash không ngừng nháy lên, không ít người cầm điện thoại chụp lén.
Mặt Cố Tử Thần đen lại, cướp lấy điện thoại, ghé đầu vào bên Tô Niên Niên, ấn nút chụp ảnh.
“A?” Tô Niên Niên còn chưa kịp phản ứng, liền thấy Cố Tử Thần thu điện thoại về mân mê một hồi, sau đó ung dung đưa điện thoại cho cô, tiếp tục bình tĩnh ăn cơm.
Tô Niên Niên cầm lấy nhìn, im lặng nhếch miệng.
Màn hình nền đổi thành ảnh chụp chung của cô và Cố Tử Thần, trong hình khuôn mặt Cố Tử Thần lạnh lùng, khuôn mặt như tranh vẽ, còn cô trợn to mắt, vẻ mặt mơ màng, vừa ngốc vừa xuẩn, giống như ảnh chụp cặp đôi.
“Này, sao anh lại đổi hình nền thành ảnh chụp chung của chúng ta, quá xấu, anh còn chụp mặt em lớn như thế, còn không sửa trắng, không chỉnh da...” Tô Niên Niên chê bai phàn nàn.
Ánh mắt đám người nhìn hai người càng thêm vi diệu.
Cố Ly cười cao thâm, nhấp miệng, ngắm nhìn Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần nhướng mày, giữa hai người như có tia điện lóe lên, rồi mất tăm.
-----------------------
Cơm nước no nê, mọi người dần rời tiệc, Tô Niên Niên cùng Trần Nguyên về nhà.
Trên đường, Trần Nguyên cẩn thận hỏi: “Niên Niên à, quan hệ giữa em và Cố Tử Thần là thế nào?”
Tuy quan hệ giữa anh và Cố Tử Thần rất tốt, mà cũng cảm thấy Cố Tử Thần rất hợp với Tô Niên Niên, nhưng vừa nghĩ tới em gái nhà mình yêu đương với người con trai khác, nội tâm liền cảm thấy khó chịu.
Tô Niên Niên: “Vẫn bình thường a, tuy cái tên này có hơi đáng ghét, nhưng con người thật sự không tệ, giúp em học thêm, chịu mệt nhọc, ban nãy còn cứu...” Nói đến đây cô vội ngậm miệng lại, sợ Trần Nguyên biết chuyện mình suýt ngã sẽ lo lắng.
Trần Nguyên nghi hoặc hỏi: “Ban nãy làm sao?”
“Không có gì không có gì, nói nhầm, anh mau lái xe đi.” Tô Niên Niên vội chuyển chủ đề.
-----------------------
Nhà tổ Cố gia.
Bữa tiệc buổi trưa là để người khác đến, còn buổi tối là thọ yến của Cố gia.
Theo như Cố Tử Thần nói, Cố gia không hề có cảm giác của một gia đình.
Mấy năm nay Diệp Tư Vân đã thông minh hơn, học được cách che giấu sự ghét bỏ với Cố Tử Thần, đổi sang nụ cười mẹ hiền, người không biết còn tưởng đây là một gia đình hòa hợp cỡ nào.
Cố Tử Thần lười giả vờ giả vịt với bà ta, qua loa ứng phó xong, nhanh chóng rời đi.
Dù vậy, khi anh về đến nhà là đã hơn mười giờ đêm.
Anh ngồi trên xe, theo thói quen đưa mắt nhìn cửa sổ phòng Tô Niên Niên, ánh đèn màu cam sáng lấp lánh, xem ra chắc vẫn chưa ngủ.
Có lẽ là đang xem phim hoạt hình cô yêu thích, hoặc đang xem phim truyền hình cẩu huýt, hoặc đang chơi rắn săn mồi, trong lòng anh nghĩ như vậy.
Anh ngây người nhìn một hồi, như thế muốn duy trì động tác này đến vĩnh hằng.
Thành phố này nhà nhà thắp đèn, nhưng lại chưa từng có cái nào, nguyện vì anh mà sáng lên.