Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bỗng dưng Cố Tử Thần thấy đau lòng.
Có lẽ trong mắt rất nhiều người, anh là thiên chi kiêu tử, anh là đứa con duy nhất của Cố Ngôn Chuẩn, anh có tiền bạc và hào quang không ai có thể so bì.
Nhưng, thứ anh mất đi, lại khó mà có được.
Từ nhỏ cha anh đã không thích anh, cho rằng anh là vết nhơ duy nhất trong cuộc đời ông ta, Diệp Tư Vân thì càng không cần nói, xem anh là cái định trong mắt, cái gai trong thịt, ông Cố trên danh nghĩa đón anh về Cố gia, nhưng từ trong lòng, chưa bao giờ tán thưởng anh.
Từ bảy tuổi đã sống một mình, từng năm từng tháng, sớm sớm chiều chiều, đều chỉ một mình đối mắt với căn nhà trống.
Mãi đến khi gặp Tô Niên Niên.
Ban đầu, anh chán ghét Tô Niên Niên, trong tiềm thức, anh lấy góc độ của Trần Nguyên mà suy xét. Mẹ kế mang con gái tới, dĩ nhiên là rất đáng ghét.
Có điều dần dần, anh hiểu được, trên thế giới này không phải mẹ kế nào cũng như Diệp Tư Vân, Tô Niên Niên cũng không phải nữ phụ ác độc trong truyện cổ tích.
Cô đơn thuần, ngốc nghếch, thậm chí đôi lúc còn rất xuẩn, khiến anh phiền miền và chê bai.
Nhưng đồng thời cũng chính là cô, khiến anh cảm nhận được sự ấm áp, lo lắng, khiến anh lần đầu tiên cảm thấy, nội tâm mềm mại vô cùng.
Gió đêm lành lạnh, anh ngồi một lúc, rồi mới về nhà.
Lúc thay quần áo, Cố Tử Thần cảm nhận được sau lưng đau nhói, anh cau mày, đứng trước gương quan sát một lúc, sau lưng có vết thương rất rõ, sưng đỏ một mảng, còn bị rách da, thậm chí có vết máu dính trên áo.
Anh thử bôi thuốc ra say, nhưng không thể chạm tới, dứt khoát ném hòm thuốc đi, vọt vào tắm rồi đi ngủ.
Dù sao anh có bị bệnh đến chết, cũng chẳng ai quan tâm.
-------------------
Hôm sau, cao trung Thánh Âm.
Cả trường học đang sôi sục vì đại hội thể dục thể thao, vô cùng náo nhiệt, đủ loại tranh ảnh, áp phích được trưng bày, các học sinh cũng thay đồ thể thao.
Tô Niên Niên mặc một bộ màu trắng ngắn tay, bên ngoài khoác áo bóng chày xanh lam, vừa đến trường đã bị A Kiệt ban tuyên truyền gọi đến sân thể thao họp.
“Hai ngày này là đại hội thể dục thể thao của trường chúng ta, mọi người nhất định phải giữ vững tinh thần, làm tốt công tác chuẩn bị. Buổi sáng là hạng mục cá nhân, buồi chiều là thi bóng rổ, mọi người phụ trách thông báo đến các ban, tổ chức đội cổ động viên.” Cố Tử Thần nói ngắn gọn, đám người ban tuyên truyền nhận lệnh, tách ra đi hành động.
Tô Niên Niên muốn đi theo, A Kiệt lại bày ra vẻ mặt u sầu ngăn cô: “Niên Niên a, bảng tin em vẽ xảy ra chút vấn đề...”
“Sao vậy?” Tô Niên Niên hỏi.
“Đêm qua có mưa rào, chẳng may bảng tin em phụ trách vẽ không được che bạt, chữ viết bị nhòe hết.”
Tô Niên Niên phiền muộn, lần trước bị Lạc Gia Di làm khó, tạm xem như nhân họa, giờ ngay ông trời cũng không tha cho cô, đây quả thực là thiên tai.
Rơi vào đường cùng, cô đành phải cầm dụng cụ đi vẽ lại, Cố Tử Thần dặn dò công việc xong, cũng đi theo.
Tô Niên Niên lau bảng tin, bắt đầu kết cấu lại, Cố Tử Thần cầm lấy phấn viết, chuẩn bị viết bảng.
Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, lại bị chủ nhiệm Lữ đi ngang qua cắt ngang.
Bà đẩy kính mắt, nghiêm nghị nói: “Hai người các em có gì không, trường học đã có lệnh cấm không được yêu đương, thế mà hai em dám mặc đồ đôi!”
Tô Niên Niên ngơ ngác nhìn, xung quanh không có bất kỳ ai, xem là chỉ cô và Cố Tử Thần...