Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 191: Chương 191: Cả thế giới đều biết em thích anh (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Dưới ánh trăng chiếu rọi, Cố Tử Thần kinh ngạc nhìn Tô Niên Niên, hai người đối mặt dưới ánh trăng, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.

Tô Niên Niên hít mũi một cái: “Cố Tử Thần, anh đừng nói gì, đừng nói gì cả, đừng từ chối en, cũng đừng đồng ý.”

Đừng nói ra lời thật lòng, hãy cho en chút dịu dàng.

Cô biết cõ lẽ không nên tỏ tình, có lẽ không nên nói hết những bí mật trong lòng ra.

Là từ khi nào đã bắt đầu phải lòng?

Có lẽ là lần đầu tiên gặp nhau, lúc ấy anh mặc áo sơ-mi trắng, có lẽ ở trong trường học anh được tất cả mọi người chú ý, có lẽ là trong cuộc thi chạy marathon anh đã cõng cô lên, có lẽ là lúc anh cho Đại Viên ăn, chê bai Bao Bao nhưng lại chưa bao giờ ngăn Bao Bao đến gần Đại Viên, có lẽ là do bóng lưng cô độc của anh.

Sự lạnh lùng của anh, sự ác miệng của anh, nụ cười của anh, điểm tốt và điểm xấu của anh, đã sớm gieo hạt giống xuống lòng Tô Niên Niên, đâm chồi, lan tỏa ra cả trái tim.

Nhưng cô không dám hi vọng xa vời, yêu đơn phương vốn đã là một việc vô cùng đau khổ.

Thích là việc của riêng cô, không cưỡng cầu gì hơn, nếu không sẽ khiến cả hai khó xử.

Môi mỏng Cố Tử Thần giật giật, muốn nói gì đó, nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng của Tô Niên Niên lại không biết bắt đầu từ đâu.

Anh muốn nói, Tô Niên Niên, thật ra anh cũng thích em, thích em từ rất lâu rồi, mặc dù cả thế giới không biết, nhưng nó luôn chôn sâu trong lòng anh.

Anh muốn nói, Tô Niên Niên, em đừng khóc, khóc nhìn sẽ không xinh, mà lại còn ngốc, ngốc đến nỗi anh cũng muốn đau lòng.

Anh muốn nói, nếu như có thể, chúng ta hãy ở bên nhau, thật dài thật lâu, vĩnh viễn không chia lìa.

Lời nói đến bên miệng, anh lại cảm thấy tất cả đang nghẹn lại trong cổ họng, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài: “Tô Niên Niên, vì sao em lại ngốc như vậy.”

Ngốc đến nỗi cho rằng anh ghét em, ngốc đến nỗi cho rằng anh chê em.

Nhưng ngốc nghếch trong tình yêu, há lại chỉ có mình Tô Niên Niên?

“Vâng, trong mắt anh em ngốc, em không sánh bằng anh, anh cái gì cũng tốt, em cái gì cũng không tốt, thật xin lỗi. Cố Tử Thần, hãy quên những gì em vừa nói đi, ek chỉ nói lung tung thôi, anh sẽ không tin là thật đúng không?” Tô Niên Niên nói ra từng câu mà cảm thấy lòng như đang rỉ máu.

Cố Tử Thần không biết nên biểu đạt tình cảm của mình như thế nào, anh không phải loại người thích treo chữ thích bên miệng.

Anh thở dài, giọng nói mang theo mấy phần cưng chiều: “Về ngủ sớm chút đi, nghỉ ngơi thật tốt, học tập cho giỏi, đừng suy nghĩ linh tinh.”

Có thể nói ra câu nói quan tâm như thế, trên thực tế đã biểu đạt hảo cảm của anh với Tô Niên Niên.

Nhưng Tô Niên Niên lại suýt khóc, đây chẳng phải là từ chối sao? Về sau phải nhìn mặt anh kiểu gì? Gặp nhau sẽ khó xử biết bao?

“Cố Tử Thần, anh...” Tô Niên Niên cắn môi, cố nén nước mắt sắp tràn mi.

“Niên Niên, A Thần, sao hai người lâu như thế mà mới đi được một đoạn vậy?” Giọng nói kinh ngạc của Trần Nguyên truyền tới, Trần Nguyên đứng ở cửa, nhìn thấy hốc mắt Tô Niên Niên hồng hồng, giật nảy mình, chạy tới hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành sao tự dưng lại khóc, Niên Niên, hai người sao vậy?”

Tô Niên Niên sụt sịt cái mũi, chỉ vào Cố Tử Thần nói: “Anh, anh làm chứng, em muốn làm bạn với Cố Tử Thần, anh ta lại không phải người tốt, anh ta bắt nạt em!”

Trần Nguyên dở khóc dở cười, nhìn vẻ mặt kiên quyết của Tô Niên Niên, mặt Cố Tử Thần thì đen sì, hoàn toàn không hiểu giữa hai người có chuyện gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.