Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cố Tử Thần mỉm cười: “Vậy phải làm sao để dỗ đây, một lồng sủi cảo nhân tôm có đủ không?”
Tô Niên Niên trừng anh một cái: “Ít nhất phải hai lồng!”
“…” Cố Tử Thần trầm mặc, một lát sau cực kỳ chân thành nói: “Tô Niên Niên, nhưng nếu thật sự có ngày đó, em hãy quên anh luôn đi, quên hết tất cả đi.”
Đừng nhớ gì cả, cũng đừng nghĩ gì hết.
Tô Niên Niên nghi hoặc liếc anh một cái: “Anh sẽ không thật sự làm chuyện gì có lỗi với em chứ?”
Cố Tử Thần vô tội nói: “Anh giống loại người như thế sao?”
Tô Niên Niên trầm tư một lát, Cố Tử Thần quả thật không giống loại người như thế. Chỉ có điều… cảm thấy, cảm thấy hôm nay cậu ấy có hơi kỳ lạ.
Cô cũng không nói được rốt cuộc là kỳ lạ chỗ nào, chỉ cảm thấy hình như một lúc nào đó Cố Tử Thần sẽ rời xa cô.
Tô Niên Niên lắc đầu thật mạnh, xua đi ý nghĩa hoang đường đó.
Đợi một lúc, Cố Tử Thần đứng dậy: “Đi thôi, chúng ta trở về đi.”
“Á. Thế là thăm xong rồi sao?” Tô Niên Niên còn tưởng rằng anh sẽ tâm sự mây mây vân vân, Cố Tử Thần chỉ nhếch môi: “ừm” một tiếng hờ hững.
Điều gì cần nói đã nói trong lòng rồi, anh có hỏi vô số câu hỏi cũng sẽ không có ai trả lời anh.
Hai người đi xe ô tô về, Cố Tử Thần đưa Tô Niên Niên về nhà, đang muốn rời khỏi, Tô Niên Niên lại gọi anh lại, xoay người đi vào nhà lấy chiếc bánh ngọt mình làm từ hôm qua, đưa cho Cố Tử Thần giống như tặng vật quý vậy: “Cố Tử Thần, sinh nhật vui vẻ! Đây là bánh ngọt mình làm cho cậu, cậu có muốn nếm thử không?”
Cố Tử Thần ngây ngẩn cả người: “Tô Niên Niên, thì ra em cũng có lúc khéo tay như vậy.”
Tô Niên Niên đen mặt, ây yu cô trong mắt anh rốt cuộc là ngớ ngẩn tới mức nào!
Có điều khi Cố Tử Thần mở cái hộp ra, phát hiện đúng là mình đã đánh giá cao tay nghề của Tô Niên Niên rồi…
Anh nhếch môi, miễn cưỡng nói: “Niên Niên, đống bột này vẽ hình thật sinh động, ừm, anh cho điểm tối đa.”
Tô Niên Niên xù lông: “Em vẽ rõ ràng là một đóa hoa hồng mà!” Cô giành lấy nhìn lại, xấu hổ tới mức mặt đỏ rần lên.
Những cánh hoa được vẽ bằng kem tất cả đều sụp xuống, đặt trong ngăn lạnh của tủ lạnh, toàn bộ lẫn lộn thành một khối, quả thật rất giống hình đống bột.
“Á… Cái này vốn dĩ không phải có hình ấy, Cố Tử Thần, rõ ràng là em đã vẽ rất đẹp.” Tô Niên Niên ấm ức nói, sợ mùi vị lại không ngon, đưa tay quệt một chút lên miệng.
Mùi vị ngọt bùi thơm mát tan ra trong miệng, tiếp thêm ý chí chiến đấu cho cô: “Cố Tử Thần, anh nếm thử đi! Mặc dù bề ngoài hơi xấu nhưng ăn rất ngon, ngọt lắm!”
Cô quơ bàn tay nhỏ bé, khiến cho mặt mình búng ra sữa, Cố Tử Thần nhìn cô một cái thật sâu, vươn tay búng một cái lên mặt cô.
Cảm giác mềm mại, thật sự khiến người ta thích thú.
Giọng nói của anh bất đắc dĩ: “Đồ heo nhà em, ngon thì em ăn nhiều một chút.”
Tô Niên Niên xoa xoa khuôn mặt ửng hồng, xoay người lại vội vã cầm tới một cái hộp, nhét vào lòng Cố Tử Thần: “Còn cái này nữa, là quà sinh nhật em tặng anh, khi còn bé ba em năm nào cũng muốn mua cho mình một cái, nói muốn nuôi dưỡng thói quen tiết kiệm tiền, anh cũng thử tập xem!”
Cố Tử Thần mở ra, là một con lợn tiết kiệm nhỏ nhỏ mập mập.
Đáy lòng anh thở dài, quả nhiên là phong cách heo chiêu tài.
“Nhưng anh là đại thiếu gia nhà họ Cố, không cần vật này đâu nhỉ…” Tô Niên Niên hối hận vì đã chọn món quà này, định cầm về, ai ngờ Cố Tử Thần phản ứng cực nhanh, cánh tay dài vừa thu lại, nhướn mi nói: “Đưa cho người ta rồi lại muốn đòi lại, Tô Niên Niên, em cũng không biết là còn có lý lẽ như thế đó.”