Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cố Tử Thần bất đắc dĩ thở dài, ngồi xuống bên cô, bỏ hai tay đang che tai của cô ra.
“Tô Niên Niên, em thật là đồ ngốc.”
Tô Niên Niên giống như chú mèo bị giẫm phải đuôi, nói: “Cố Tử Thần, anh đừng có nói em ngốc suốt như thế, bị anh nói hoài em cũng hoài nghi về em luôn, anh làm thế là làm tổn thương em đó nha.”
Xù lông lên rồi Tô Niên Niên mới ý thức tới đang đứng trước mộ của mẹ Cố Tử Thần, vội vàng cúi mình vái chào mộ của bà: “Dì ơi thật xin lỗi, con không nên nói vậy với con của dì, con có tội con có tội, dì chớ trách con, thật ra thì Cố Tử Thần là một người tốt, vừa ưu tú vừa thông minh…”
Cố Tử Thần bật cười nhìn cô cứ trách móc suốt, khẽ vuốt tóc cô, chạm vào tấm ảnh trên bia mộ, mắt nhìn sâu thẳm.
Thật ra thì tuổi thơ của anh không thể nói là quá hạnh phúc, mẹ anh học mỹ thuật tạo hình, cũng không dễ tìm việc. Một người mẹ đơn thân mang theo một đứa bé, cuộc sống trôi qua cũng không dễ dàng gì.
Tạ Lan San vốn dịu dàng, xinh đẹp, vẫn cố chấp quật cường như trước, trong trí nhớ của Cố Tử Thần là hình ảnh tốt đẹp như vậy đó.
Song năm tháng khổ cực đã làm mài mòn tuổi trẻ, vẻ đẹp của bà, bà ý thức được rằng cuộc sống của mình trở nên không còn cách nào trở lại như trước, mắc phải chứng trầm cảm và chứng cáu gắt nghiêm trọng, mỗi ngày sống trên đời đều là một ngày chán chường.
Cố Tử Thần sợ nhất là khi bà phát bệnh, thường xuyên ném đồ đạc trong phòng, giống như con mèo đen mà bà nuôi vậy, dùng chính móng vuốt sắc nhọn của mình ghi hằn dấu ấn lên người anh.
Sau khi yên tĩnh lại, bà sẽ lại ôm Cố Tử Thần âm thầm khóc.
Một phần nào đó, bà hận đứa trẻ này, nếu không có nó có lẽ bà có thể sống một cuộc sống tốt hơn.
Nhưng bà cũng yêu đứa trẻ này nhất, nếu không thì sẽ không vì nó mà từ bỏ tất cả.
Trong hoàn cảnh bị đè nén và giày vò liên miên như thế, cuối cùng bà vẫn rời khỏi thế giới này.
Khoảng thời gian bà sắp đi rất khổ sở, Cố Tử Thần đứng trước giường bà, trong đôi mắt hai màu đen trắng rõ ràng là nước mắt đong đầy, rồi lại nhẫn nhịn nén nước mắt chảy xuống.
Từng chứng kiến cái chết cho nên trong lòng cũng hiu quạnh đi.
Gió nhẹ nhàng thổi, Cố Tử Thần thấp giọng hỏi: “Tô Niên Niên, nếu như đã trải qua ký ức không được tốt đẹp, em nói nên làm thế nào bây giờ?”
Tô Niên Niên nhíu đôi mày thanh tú lại, cố gắng tiêu hóa vấn đề này, nghiêm trang nói: “Cố Tử Thần, khi em còn bé đã từng nghĩ về vấn đề này, sau đó có một lần, một người dì nói với mình trong Kinh Phật có một câu nói, ‘Nhân sinh trên đời như thân trong bụi gai, tâm không động, người không vọng động, không động thì không bị thương; Như tâm động thì người cũng vọng động, làm bị thương bản thân, cho nên cảm nhận thấy nhiều nỗi đau khổ trên thế gian’, ý tứ trong đó rất phức tạp nhưng chỉ cần hiểu một điều là đủ: bất luận là bị tổn thương nặng tới cỡ nào, chỉ cần không nhớ nữa thì sẽ không đau đớn.”
Quên đi thì sẽ không đau. Cô vẫn luôn làm như vậy.
Cô không nhớ nổi cái chết thảm của cha Tô, cô không nhớ nổi làm thế nào mà có thể chơi piano tốt vậy, rất nhiều rất nhiều chuyện cô đều đã quên rồi.
Nhưng ít ra quá khứ của cô cũng không tới mức khó khăn quá, sẽ không cảm thấy cuộc sống tràn đầy khó khăn, mỗi bước đi đều đau tới mất hết suy nghĩ.
Cố Tử Thần nghe cô nói xong, híp đôi mắt phượng, giống như đang suy ngẫm thâm ý trong lời nói đó.
Một lúc lâu, anh bỗng nhiên ôm sát Tô Niên Niên, giọng rất thấp: “Vậy nếu có một ngày, anh làm chuyện có lỗi với em, em sẽ quên chứ?”
Tô Niên Niên lườm anh một cái: “Vậy anh phải dỗ em đó! Không dỗ thì em sẽ luôn luôn tức giận, luôn luôn không thể quên được.”