Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Niên Niên mở trừng hai mắt: “Nhưng anh cứ đi như vậy không sao chứ…?”
“Không sao, đã xử lý xong rồi.” Cố Tử Thần hời hợt nói, dắt cô rời khỏi nhà cũ của Cố gia.
Vừa ra ngoài, Tô Niên Niên đã lạnh run cả người, dường như trong nháy mắt Cố Tử Thần liền cởi áo vest của mình choàng qua vai cô, giọng nói hàm ý trách cứ: “Lần sau em vẫn nên bọc mình thành con gấu bắc cực rồi hẵng đi dự hội, vừa cao vừa béo vậy đừng có mặc váy làm gì.”
Chút ngọt ngào vừa nảy nở trong lòng Tô Niên Niên phút chốc tan thành mây khói, lệ rơi đầy mặt đi theo sau anh.
Bàn về chuyện tu luyện thế nào để trở thành một người bạn gái phóng khoáng lạc quan lại chọc giận người ta, đó chính là im lặng! Im lặng! Im lặng!
Ngàn vạn không được chửi thề, nếu không nhất định sẽ chết rất khó coi.
Thời gian còn sớm, Tô Niên Niên lại nghĩ tới kế hoạch chiến lược của mình, hăng hái bừng bừng đề nghị: “Cố Tử Thần, em tổ chức sinh nhật cho anh nhé! Chúng ta có thể đi…”
Cố Tử Thần nhíu mày: “Niên Niên, anh muốn đi thăm mẹ anh.”
Tô Niên Niên nhất thời không lên tiếng, im lặng không nói.
Mẹ của Cố Tử Thần… đã mất rồi…
Một giây ấy, Tô Niên Niên nhìn vẻ mặt Cố Tử Thần, anh vẫn lái xe trầm ổn như cũ, chỉ có điều trong ánh mắt toát ra nét đau thương của thiếu niên.
Cô phát hiện mình vậy mà chẳng thể nói được gì, chỉ có thể yên lặng bầu bạn bên anh.
Tới một cửa hàng, Cố Tử Thần dừng xe, đưa Tô Niên Niên vào khu thời trang nữ mua một bộ quần áo.
Người bán hàng đon đả chào đón: “Xin chào, xin hỏi hai vị cần gì? Hôm nay có rất nhiều hàng thời trang nữ mới về, nếu thích có thể mặc thử nữa.”
Cố Tử Thần nói một câu tổng kết màn chào hàng của nhân viên: “Tìm cho cô ấy bộ dày nhất.”
Người bán hàng giống như ăn phải ruồi, nhìn khí chất thanh lãnh của Cố Tử Thần, khí thế ấy quá là mạnh mẽ, không thể không theo, vội vàng đi tìm bộ đồ dày nhất cho Tô Niên Niên.
Áo lông, áo bông, quần bông… Tô Niên Niên rớt vạch đen đầy đầu: “Em không muốn mặt dày như vậy…”
Cố Tử Thần xoa xoa đầu cô: “Thay đi, ngoan, nghe lời.”
Giọng anh quá dịu dàng, trong nháy mắt Tô Niên Niên bị đầu độc, ngon ngoãn đi thay đồ.
Cố Tử Thần cà thẻ tính tiền, đưa Tô Niên Niên ra ngoài, lái xe tới trước nghĩa trang.
Cố Tử Thần mua một bó hoa bách hợp tươi tắn ở cửa hàng bán hoa bên cạnh, đó là loại hoa mẹ anh thích nhất.
Tô Niên Niên a lên một tiếng, lần mò tới bông hoa cài trên đầu mình, thừa dịp Cố Tử Thần không chú ý liền vứt vào thùng rác.
Dù sao cũng là Cố Ly đưa cho cô, vẫn cảm thấy kì lạ.
Mộ của mẹ Cố Tử Thần ở nơi rất vắng vẻ hẻo lánh, trống trải và yên tĩnh, mùa đông gió lạnh ào ào thổi qua, để lại một chuỗi những tiếng rít liên miên.
Cố Tử Thần đặt hoa xuống, ngón tay khe khẽ phủ dưới tấm bia mộ, hồi lâu không nói gì.
Tô Niên Niên lặng lẽ đánh giá bức ảnh của mẹ anh, mẹ Cố lúc còn trẻ quả là một mỹ nhân tiêu chuẩn, mắt xếch, mặt trái xoan, lông mày như vẽ, khí chất xuất trần, vẻ ngoài ưa nhìn của Cố Tử Thần hơn phân nửa là di truyền từ mẹ của anh.
“Em đi xung quanh một lát, anh trò chuyện với mẹ anh nhé.” Tô Niên Niên lúng túng nói, cho rằng Cố Tử Thần bởi vì có cô ở đây nên ngại ngùng.
Cố Tử Thần liếc cô một cái: “Tô Niên Niên, em cảm thấy có gì thú vị, chung quanh đều là mộ, có gì mà đi?”
Tô Niên Niên khó khăn nhấc đôi giày quá dày lên, bước đi cũng khó khăn, cộng thêm lời nói này của Cố Tử Thần, cô từ bỏ ý định đi bộ, ngồi dưới bậc tam cấp, che tai lại: “Em không nghe gì hết, anh có gì thì mau nói đi ha.”