Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Niên Niên mân mê hồi lâu, cuối cùng cũng ước một điều, sợ Cố Tử Thần nhìn lén bèn căng thẳng điện thoại di động vào.
Cố Tử Thần vươn ngón tay thon dài ra, bắn qua một cái, giọng thật thấp: “Tô Niên Niên, em ước điều gì thế?”
“Không nói cho anh… xùy xùy xùy.” Tô Niên Niên hừ một tiếng, mắt đảo tròn, muốn nhìn lén Cố Tử Thần viết cái gì.
Cố Tử Thần sao có thể để cô đoán được chút tâm tư nhỏ bé của mình, cánh tay dang ra thật dài, mặc cho Tô Niên Niên nhảy loi choi tại chỗ hồi lâu cũng không với tới điện thoại trong tay anh.
Tô Niên Niên mệt mỏi thở hồng hộc: “Anh ăn cái quái gì mà cao như vậy, thật sự giống cái sào ấy.”
Cố Tử Thần liếc cô một cái vô tình châm chọc: “Nhóc chân ngắn, em vẫn nên ngoan ngoãn đi ngủ đi ha.”
Vừa nói anh vừa kéo Tô Niên Niên đi, ném chăn lên người cô, Tô Niên Niên ư ư kêu lên mấy tiếng, cố gắng nhô cái đầu nhỏ ra hỏi: “Cố Tử Thần, sau này chúng ta sẽ luôn ở bên nhau chứ?”
“Ừm.”
“Sau này chúng ta còn có thể cùng ngắm mưa sao băng không?”
“Có thể.”
Tô Niên Niên có được đáp án mình muốn thì hài lòng gật đầu: “Vậy thì tốt, em buồn ngủ rồi, ngủ ngon.”
Cố Tử Thần nhìn cô, đôi mắt giống như được bao phủ một màu đen, ánh trăng phía sau anh kéo dài thành một cái bóng mát mẻ, trong bóng tối anh giống như đang thấp giọng cười, sau đó nằm xuống bên cạnh Tô Niên Niên, động tác vô cùng nhẹ nhàng chỉnh lại chăn cho cô.
Nhưng nếu mọi điều đều êm đềm như bầu trời đầy sao ấy thì tốt biết bao!
Hôm sau, hai người lên đường rời khỏi trấn nhỏ, trở về Dụ Thành.
Suốt đường đi Cố Tử Thần đều im lặng lái xe, Tô Niên Niên tùy ý trêu chọc, hát nghêu ngao suốt dọc đường.
Lúc sắp đến Dụ Thành thì lại tắc đường, suốt hai giờ xe không nhích nổi 1km.
Tô Niên Niên nhấn cửa kính xe xuống, rầu rĩ không vui tựa đầu vào cửa sổ ngắm cảnh.
Không ngờ, chỉ chốc lát từ chiếc xe bên cạnh đã có hai người đàn ông đi xuống, cầm vợt cầu lông chọn một nơi tương đối rộng rãi, bắt đầu chơi cầu lông.
Tô Niên Niên xem vô cùng vui vẻ, lại thảo luận cùng Cố Tử Thần: “Cố Tử Thần, anh nói xem lát nữa có khi nào lại có bác gái tới quảng trường nhảy bài Quả táo nhỏ không ha?”
Cố Tử Thần híp mắt, không trả lời câu hỏi của cô, trái lại kéo cô từ bên cửa sổ về phía mình, hờ hững nói: “Đừng tựa sát vào cửa sổ, chú ý an toàn.”
“Ưm.” Tô Niên Niên rầu rĩ không vui đáp một tiếng, cầm điện thoại di động nhàm chán chơi trò rắn săn mồi.
Chơi một lát cũng chán, cô bèn mở các app ra xem một lượt, khi tiện tay lật tới trang lịch ngày mới thấy hiện ra một ngày quan trọng.
Sắp tới sinh nhật Cố Tử Thần rồi.
Tô Niên Niên ảo não vỗ cái đầu nhỏ, tại sao lại quên mất ngày quan trọng này chứ.
Nhưng mua cho anh món quà gì bây giờ, Tô Niên Niên rối rắm hồi lâu, không thể làm gì khác hơn là cầu cứu hai đứa bạn xấu Nhu Nhu và Đậu Đậu giúp.
Niên Niên thích ăn cá: Bạn trai của mình sắp sinh nhật, mình nên tặng anh ấy quà gì đây, gấp gấp…
Nhu Nhu muốn cao lên: Hứ, nhóc Niên Niên cậu cuối cùng cũng có thể thoát ra từ thâm sơn cùng cốc núi đao biển lửa rồi.
Đậu Đậu là em gái dịu dàng: sao có thể tặng món quà quá nông cạn được, để mình dạy cậu một chiến lược bài bản dành cho sinh nhật của bạn trai.
Mấy kĩ năng chiến lược của Đậu Đậu là thần kỳ nhất, ví như nói tình yêu giống như cháo gà cho tâm hồn, thực sự yêu thì giống như đại sư yêu đương, nhưng trên thực tế, chính cô ấy cũng chỉ là một con nhóc độc thân cô đơn thôi.
Tô Niên Niên mở tập tin cô ấy gửi tới, nhếch môi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời nhăn chặt.