Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 248: Chương 248: Cùng đi ngắm mưa sao băng (8)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ôi ôi đây là cái quỷ gì chứ, tại sao cô lại ở trong lòng Cố Tử Thần nha?

Oh my god, có phải người này nhân lúc cô đang ngủ say có ý đồ sàm sỡ cô không vậy, cô đâu phải người dễ bị bắt nạt như thế.

Con người có trí tưởng tượng phong phú Tô Niên Niên tiếp tục tưởng tượng ra dáng vẻ Cố Tử Thần giậu đổ bìm leo, dùng sức ở bàn chân, đẩy Cố Tử Thần ra, cất giọng mũi đang ngái ngủ reo lên: “Anh làm cái gì mà lại ôm em như vậy Cố Tử Thần, anh đùa giỡn lưu manh sao…”

Cố Tử Thần vô tội bị chết oan, khẽ nhếch môi nói: “Tô Niên Niên, rõ ràng là tự em nhào tới…”

“Anh giải thích như thế quá cứng nhắc, anh cho rằng em sẽ tin sao…” Tô Niên Niên kéo chiếc chăn đắp lên người mình, làm ra vẻ uất ức.

Cố Tử Thần dở khóc dở cười, bất đắc dĩ chỉ chỉ giường: “Tô Niên Niên, đây cũng là một mình em xoay ngang xoay dọc, em xem xem bây giờ chỗ của em…”

Tô Niên Niên cúi đầu nhìn xuống, đỏ mặt.

Cô nằm ở bên của Cố Tử Thần, lại tùy tiện dồn Cố Tử Thần vào góc. Cố Tử Thần dáng người cao chân lại dài, vì nhường cho cô mà chân cũng co cụm lại, cả người chỉ chiếm một khoảng rất nhỏ.

Mà cái câu “bị bắt nạt” của cô không chỉ là chiếm diện tích thôi, ngay cả chăn cũng chiếm rõ là nhiều.

Tô Niên Niên sắc mặt từ trắng biến thành đỏ, cuối cùng thì ngượng ngùng không chịu nổi, yếu ớt nhích nhích sang bên cạnh.

“Anh còn muốn hỏi xem rốt cuộc là ai đùa giỡn lưu manh, Tô Niên Niên, em đừng giả bộ hồ đồ nhé.”

Tô Niên Niên vừa xấu hổ vừa giận mà nói: “Anh đừng có được voi đòi tiên…”

Cố Tử Thần cười khẽ, không nói gì nữa nhưng Tô Niên Niên lại cảm nhận được vẻ khinh khỉnh, chỉ đành tức giận ngồi dậy, nhìn anh kêu một tiếng: “Ẳng.”

Cố Tử Thần ngây ra một lúc, nhưng ngay sau đó hiểu ra cô vì chuyện vượt ranh giời mà giả tiếng chó sủa.

Cố Tử Thần đang âm thầm mắng đồ ngốc, khóe môi lại mang theo nụ cười thản nhiên.

Trải qua mấy lần lăn qua lăn lại như vậy, Tô Niên Niên cũng không ngủ được nữa, Cố Tử Thần cũng không buồn ngủ chút nào, hai người tán gẫu qua nửa đêm, Tô Niên Niên bỗng nhiên có một ý tưởng, cùng Cố Tử Thần ngồi trên bậc cửa sổ ngắm sao.

Bầu trời của vùng núi xanh thăm thẳm, vô số ánh sao lấp lánh, xung quanh là viền bạc chói mắt.

Cố Tử Thần có nghiên cứu một chút về các chòm sao, lại cùng Tô Niên Niên tìm Bắc Đẩu thất tinh, chòm Tiểu Hùng, Đại Hùng, Thiên Nữ. Tô Niên Niên ngửa đầu hết sức tập trung, Cố Tử Thần ở bên cạnh cô từ tốn giải thích.

Trong nháy mắt, một chòm sao xinh đẹp xẹt qua, Tô Niên Niên kích động nhảy dựng lên reo hò: “Cố Tử Thần, anh thấy không, vừa rồi là sao băng nhỉ…”

Cố Tử Thần khẽ nhíu mày, lấy điện thoại di động ra tìm xem, lúc này mới phát hiện hôm nay là ngày chòm sao băng Thiên Cầm rơi xuống.

Anh ngẩng đầu, không ngoài dự đoán, rất nhanh, sao băng xẹt qua phía chân trời, vô số ánh sáng nháy lên, cảnh tượng hoành tráng, xa hoa.

Tô Niên Niên nhìn đến ngơ ngẩn, lúc trước Cố Tử Thần có vô tình nói cho cô biết, trước và sau mùa xuân sẽ có mưa sao băng, không ngờ đúng là có thể nhìn thấy thật.

Hơn nữa hai người còn cùng nhau ngắm.

Cô cười híp mắt nói: “Cố Tử Thần, chúng ta ước đi.”

“Trẻ con.” Cố Tử Thần chẳng thèm ngó ngàng.

Tô Niên Niên nghiêm túc nói: “Không được, người ta nói điều ước sao băng rất linh nghiệm, mau mau mau, em dạy anh ước.”

Cô tìm điện thoại mở chức năng Chiếc bình lênh đênh, tách tách tách soạn nội dung, chọn gửi đi.

Cố Tử Thần bị hành động này của cô làm cho buồn cười, mặc dù cảm thấy trẻ con nhưng cũng bắt chước cô, trên màn hình điện thoại có cảnh biển rộng mênh mông, viết lên một nguyện vọng.

Anh viết: “2h45p sáng, mong cho cô gái bên cạnh tôi, cả đời vui vẻ bình yên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.