Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cố Tử Thần ung dung nói: “Tô Niên Niên, em cảm thấy bây giờ đi hỏi những người chúng ta gặp trên đường xe chạy vừa rồi, kết quả sẽ là anh chiếm tiện nghi của em hay là em chiếm tiện nghi của anh. Em có cái gì có thể chiếm, nhan sắc, thân hình, chỉ số thông minh cao hay là ăn nhiều hơn người khác.”
Tô Niên Niên đứng hình tại chỗ, hàng này đến tột cùng có phải là bạn trai nhà cô không vậy, là bạn trai nhà ai vậy, lần nào cũng độc mồm độc miệng nói trúng chỗ đau vậy.
Người đâu, cho cô một cây đuốc, cô muốn đốt chết tên này.
Cô tức giận chen qua Cố Tử Thần, một mình bá chiếm bồn rửa mặt, vừa đánh răng vừa nguyền rủa Cố Tử Thần, kết quả do dùng sức quá mạnh, kết quả đâm trúng lợi, cô nhất thời đau đến nhíu mày.
Cố Tử Thần ở ngoài cửa nhìn thấy rõ ràng, nhẹ giọng nói: “Đáng đời.”
Tô Niên Niên: “qq”
Sau khi rửa mặt xong, cô ủy khuất kéo một chiếc chăn trên giường, chuẩn bị trải ra đất.
Cố Tử Thần ngăn cô lại, Tô Niên Niên nhíu mày: “Anh định làm gì, không phải anh muốn em ngủ dưới đất sao?”
Trên mặt Cố Tử Thần không biểu tình gì, chỉ là bộ dạng cánh môi hơi nhếch nhếch lên đã bán đứng suy nghĩ của anh ta.
“Heo thần tài, như vậy cũng tin…” giọng nói trầm thấy mị lực vừa nói xong, trên tay cũng dùng chút khí lực, Tô Niên Niên cảm giác thân thể mình khống chế muốn ngã xuống, trời đất quay cuồng, đã bị Cố Tử Thần vứt xuống giường.
Tô Niên Niên nháy mắt một cái, bỗng nhiên nhận ra Cố Tử Thần đây là muốn cho cô ngủ trên giường.
Cô vui vẻ lộn mèo, khiến drap trải giường cũng bị cô làm cho nhăn nhúm: “Cố Tử Thần, em biết anh tốt nhất, em ngủ giường, anh ngủ đất, hahaha…”
Mâu quang Cố Tử Thần trầm xuống, mang theo chút ý cười, không để ý đến Tô Niên Niên, sau đó đường hoàng nằm xuống bên cạnh cô, con ngươi đen thoáng qua một chút ranh mãnh: “Heo thần tài, tại sao không nghĩ đến chuyện chúng ta ngủ chung.”
Con ngươi Tô Niên Niên phóng đại, nói chuyện cũng có chút ngắc ngứ: “Cố Tử Thần anh, anh…”
“Anh làm sao?” Cố Tử Thần nhướng mày hỏi ngược lại, tứ chi duỗi thẳng.
Tô Niên Niên có chút hoảng, cắn gối nửa ngày không nói ra lời.
Cố Tử Thần rõ ràng đang khi dễ cô, nhưng cô cũng không muốn ngủ dưới đất.
Cô liều một cái, bò dậy phân chia giường làm hai phần, hung hăn nói: “Buổi tối không cho phép ai vượt ranh giới, ai vượt ranh giới là con chó nhỏ.”
Cố Tử Thần lười biếng đáp một câu, có chút buồn cười.
Thật là ngu ngốc!
Tô Niên Niên trở mình, đưa lưng về phía anh ta, bởi vì quá khẩn trương mà không nói lời nào, nhưng cũng không làm sao ngủ được.
Cô sử dụng đòn sát thủ: Đếm dê.
Từ một đến một trăm con, từ một trăm đến một nghìn con, cô cố gắng giữ vững không ngừng, rốt cuộc thành công khiến mình mệt mỏi mà ngủ.
Cố Tử Thần kinh ngạc nhìn cô, có ánh trăng nhàn nhạt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, ánh trăng như nước, cả phòng như trở nên tươi mát.
Anh ta nhẹ nhàng vén sợ tóc xốc xếch của Tô Niên Niên lại, gương mặt xưa nay vẫn lạnh nhạt bỗng chốc trở nên nhu hòa.
Có lẽ trong mơ ngủ không được yên ổn, Tô Niên Niên đá chân, kêu lên, trở mình, vừa vặn nhào vào trong ngực anh ta.
Cố Tử Thần toàn thân cứng đơ, Tô Niên Niên lại ngủ quá sâu, nhưng dường như ý thức được trong ngực của Cố Tử Thần rất ấm áp, còn cà vào ngực anh ta một cái, tìm một vị trí tốt.
Cố Tử Thần dở khóc dở cười, chỉ đành giữ yên động tác này, để cho Tô Niên Niên ngủ thoải mái hơn.
Tô Niên Niên không an phận duỗi mấy cái, lần này không phải là chăn gặp họa, mà là khiến cho Cố Tử Thần khó nhịn.
Đạp mấy cái, luôn cảm thấy chân có cảm giác gì đó không đúng, Tô Niên Niên mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn xung quanh một chút.
Bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt Tô Niên Niên thanh tỉnh.