Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Dãy núi trùng trùng điệp điệp lướt qua trước mặt, quanh co lượn vòng kéo dài không dứt, hai người một đường cãi vã, một đường chịu đựng mùi khói nổ ra từ chiếc máy kéo, rốt cuộc trước chạng vạng tối đi được đến một trấn gần nhất.
Tạm biệt cha của Cẩu Đản và chiếc máy kéo, Tô Niên Niên nhìn phong cảnh trong núi sâu phía xa xa, bỗng nhiên có chút thương cảm.
Nơi đó mặc dù nghèo khó, nhưng có những ánh mắt ham học hỏi.
Nơi đó mặc dù hẻo lánh, nhưng có những trái tim nồng nhiệt nóng bỏng.
Trước khi cô đi, cô mang tất cả tiền trên người đưa cho Tiểu Bảo, để sau khi khai giảng cậu ta đóng học phí.
Nhưng Tô Niên Niên cảm thấy, những thứ này vẫn chưa đủ.
Cô có chút khổ não hỏi Cố Tử Thần: “Cố Tử Thần, anh nói em phải giúp bọn họ như thế nào đây? Quyên một phần tiền cho bọn họ được không?”
“Ừm” Cố Tử Thần gật đầu, xoa xoa mái tóc của cô: “Tiền kia dùng hết rồi thì phải làm sao?”
Tô Niên Niên rơi vào trầm tư, vấn đề này của Cố Tử Thần rất thực tế.
Cô có thể quyên mấy nghìn, quyên mấy chục nghìn, nhưng đối với một thôn núi nhỏ đó mà nói, cũng không thay đổi được gì nhiều.
“Vậy anh nói em phải làm sao bây giờ?” Tô Niên Niên cau mày hỏi anh.
Cố Tử Thần vốn là loại người lười quản những chuyện như thế này, hàng năm xí nghiệp Cố gia đều làm từ thiện ở đây, nhưng trên đời người nghèo khổ rất nhiều, dựa vào năng lực của một người quả thật không thể giúp được gì.
Nhưng ánh mắt mong đợi của Tô Niên Niên khiến anh ta không cách nào cự tuyệt được.
Anh ngẫm nghĩ một chút, nói: “Vùng núi bên này có thể trồng thuốc, anh đã liên lạc với người phụ trách công ty y dược của Cố thị đến đây xem thử, nếu như xác nhận nơi này có thể thiết lập một căn cứ trồng dược liệu, cũng có thể giải quyết được vấn đề nghề nghiệp của một số người.”
Tô Niên Niên nghe xong hai mắt phát sáng, đầu gật như giã tỏi nói: “Được đó được đó, vậy anh mau liên lạc đi, sau này bọn họ có tiền, mỗi ngày cũng không cần ăn khoai lang nữa.”
Cố Tử Thần không nói gì lắc đầu, lấy điện thoại di động ra gọi mấy cú điện thoại, ung dung giải quyết xong chuyện này.
“Lần đầu tiên em thấy, thân phận Cố thiếu gia thật tốt.” Hai mắt Tô Niên Niên lộ ra hâm mộ nói.
Cố Tử Thần: “… Chẳng lẽ trước đây không tốt sao?”
Tô Niên Niên lắc đầu: “Không giống nhau, trước kia anh dùng là để ăn uống vui chơi, bây giờ là làm chuyện có ý nghĩa, không thể đánh đồng với nhau được.”
Trong lòng Cố Tử Thần oán thầm: ‘Chỉ là vì em mà thôi, đồ ngốc’.
Lúc này đã là chạng vạng tối, hai người quyết định tạm thời dừng chân ở trấn trên, ngày mai lại về Dụ thành.
Tìm tới tìm lui, cũng tìm đến phòng trọ của các hộ gia đình, đều là xây dựng kiểu gác xép, giẫm vào vang lên tiếng ken két, tựa như một giây kế tiếp là có thể sụp đổ.
Cố Tử Thần muốn hai gian phòng, kết quả Tô Niên Niên đẩy cửa đi vào nhìn một cái, trong nháy mắt không có dũng khí ở một mình.
Trong gian phòng u ám lạnh lẽo, đã lâu không có người ở, lại còn thấy hai con chuột nghênh ngang bò đến.
Tô Niên Niên kéo cánh tay Cố Tử Thần không buông, bất đắc dĩ, hai người không thể làm gì khác hơn là ở chung một gian phòng.
Tô Niên Niên thói quen chậm chạm, ngược lại cũng không cảm thấy có gì không đúng, trong nội tâm còn xác định Cố Tử Thần là bạn khuê mật. Nhưng đối với Cố Tử Thần mà nói, ít nhiều cũng có chút không được tự nhiên.
Anh ta làm bộ ho khan, giả bộ bày ra dáng vẻ gì cũng không hiểu, bình tĩnh rửa mặt.
Tô Niên Niên đi vòng quanh phòng một vòng, vừa đi vừa hát thầm, bỗng nhiên bất tri bất giác phát hiện, trong phòng chỉ có một cái giường!
Cô dựa vào cửa phòng tắm nơi Cố Tử Thần rửa tay hỏi: “Buổi tối chúng ta ngủ như thế nào?”
Cố Tử Thần bị nước súc miệng sặc cho một cái, mặt không đổi sắc: “Anh ngủ trên giường em ngủ dưới đất, nếu không thì còn sao nữa?”
Tô Niên Niên chớp chớp ánh mắt mê mang: “A? Tại sao không phải là em ngủ trên giường! Tại sao anh lại chiếm tiện nghi của em?”