Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 245: Chương 245: Cùng ngắm mưa sao băng (5)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Nhà trưởng thôn.

Cố Tử Thần đứng ở trong sân, nhìn qua phòng ốc thấp bé xung quanh rách nát.

Anh đã nghĩ qua điều kiện rất khổ, nhưng không nghĩ tới khổ như thế này.

Tô Niên Niên đã sống ở chỗ này ba bốn ngày.

Tô Niên Niên vui mừng hớn hở đi vào phòng bếp đào cho anh một củ khoai nướng, Cố Tử Thần nhíu mày: “Ừ.”

“Cho anh ăn đấy, đi đường trèo đèo lội suối khẳng định đói bụng rồi.” Tô Niên Niên nhiệt tình nhét củ khoai nướng vào trong tay Cố Tử Thần.

Khóe miệng Cố Tử Thần căng ra, liếc nhìn tro bụi đen sì bên trên, cuối cùng vẫn nhận lấy.

Tiểu Bảo Cẩu Đản và một đám trẻ con ngồi vây quanh anh, hiếu kì dò xét nhìn “cô bé” này.

Cho dù Cố Tử Thần tỉnh táo hơn người, trước nhiều ánh mắt nhiệt tình thuần phác như vậy cũng có chút không tự nhiên.

“Cố Tử Thần, anh biết không, vừa rồi lúc anh tới Cẩu Đản nói anh là cô bé đó! A ha ha nhìn kĩ thấy cũng giống nha, trắng trắng hồng hồng, còn đẹp như thế” Tô Niên Niên líu ríu nói không ngừng, thấy thần sắc Cố Tử Thần đen mấy phần.

Cô bé?

Anh giống cô bé ở chỗ nào.

Tiểu Bảo chững chạc đàng hoàng nói: “Đúng nha, anh Cố so với búp bê trên tranh tết còn đẹp hơn, Tiểu Bảo cho tới bây giờ chưa từng nói láo.”

“Ha ha ha.” Tô Niên Niên ôm bụng cười lớn, Cố Tử Thần nghe xong xuýt phun ra hai ngụm máu.

Thôi thôi, anh không so đo với những đứa trẻ này.

Chẳng qua, trêu chọc bé heo này cũng tốt.

“Nếu như anh là cô bé, vậy em là gì, môn thần mang rìu to sao?” Cố Tử Thần hỏi lại.

Tô Niên Niên lập tức ngừng cười, trừng mắt: “Anh mới là môn thần, em khẳng định là cô bé thần tài.”

Cố Tử Thần cười nhạo: “Dù sao thì em vẫn là con heo thần tài vừa mập vừa ngốc.”

Tô Niên Niên tức giận giơ chân, nhưng không có cách nào bắt anh, dưới cơn nóng giận tính cách trẻ con bộc phát, đoạt lấy củ khoai nướng của anh, dương dương tự đắc cùng bọn Tiểu Bảo chia nhau ăn.

Có đồ ăn đám trẻ lập tức tan tác chim muông, chạy tới cùng ăn khoai nướng.

Cố Tử Thần không để ý lắm phủi tay, Tô Niên Niên nhìn có chút hả hê nói: “Cố Tử Thần, đây chính là cơm trưa của anh, bây giờ anh không ăn thì trưa không có cơm ăn đâu.”

Cố Tử Thần mấp máy môi: “Anh cho là em sẽ trở về cùng anh ăn thịt cá, nếu em đã thích khoai lang như thế, Tô Niên Niên, em cứ ở lại đây đi, anh đi về trước, bái bai.”

Dứt lời anh đứng dậy muốn đi, Tô Niên Niên lập tức trợn tròn mắt, tội nghiệp kéo áo anh: “Cố Tử Thần, đừng vứt bỏ em, anh vẫn nên mang em trở về đi.”

Cố Tử Thần lo lắng nói: “Vậy về sau em còn cướp đồ của anh không?”

“Không cướp, tuyệt đối không cướp.” Tô Niên Niên liều mạng lắc đầu.

“Vậy về sau em có nghe lời anh không?”

“Nghe a, đương nhiên là nghe a.”

“Ừm.” Cố Tử Thần hài lòng gật đầu, hảo tâm lên tiếng: “Đi thôi.”

Tô Niên Niên vội vàng chào tạm biệt trưởng thôn cùng đám Tiểu Bảo, thu dọn xong đồ đạc cùng Cố Tử Thần ngồi lên máy kéo, mới chợt tỉnh ngộ.

Mẹ nó, tại sao cô có cảm giác bị lừa a.

“Cố Tử Thần, anh lại lừa em” tiếng gầm gừ vang vọng đường núi.

Cố Tử Thần ngoáy ngoáy lỗ tai, cho dù đang ngồi trên máy kéo, vẫn có loại phong thái cao quý như ngồi trên xe đua Lamborghini.

“Tô Niên Niên, IQ của em là số âm, còn cần anh lừa gạt sao.”

“Em muốn tuyệt giao với anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.