Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tô Niên Niên cảm thấy mũi ê ẩm, hốc mắt tràn đầy nước mắt.
“Tô Niên Niên, em không sao chứ, em vẫn ổn chứ?” Giọng nói của Cố Tử Thần bên kia không giấu được nôn nóng.
Tô Niên Niên hít mũi, nói với điện thoại: “Cố Tử Thần, em muốn về nhà.” Một câu còn chưa nói dứt, cô đã không nói được nữa.
Cố Tử Thần nghe thấy cô nghẹn ngào, lông mày nhăn lại: “Tô Niên Niên, em đừng vội, nói cho anh nghe em ở đâu để anh đi đón em.”
Tô Niên Niên nói ra vị trí của mình, thật ra cô chỉ biết đại khái, vị trí cụ thể cô cũng không rõ ràng.
Cố Tử Thần nghĩ đến phần mềm định vị lúc trước, vội mở ra định vị điện thoại của Tô Niên Niên, lúc này mới xác định được vị trí của cô.
Còn chưa nói được mấy câu, điện thoại đã có tiếng rè rè, Tô Niên Niên biết đây là tín hiệu không tốt.
Cô gần như hét lên với điện thoại: “Cố Tử Thần, em rất nhớ anh, rất rất nhớ anh.”
Ngay sau đó, tín hiệu cắt đứt, không biết Cố Tử Thần có nghe được câu đó không.
Tô Niên Niên chật vật nâng lên, vẫn không gọi được, xem ra thật sự không có tín hiệu.
Cô uể oải bò xuống cây, giúp Tiểu Bảo cất kỹ thang, một mình cô đơn về phòng ngủ.
Cố Tử Thần đứng trước cửa sổ sát đất, nheo mắt phượng, nhìn màn trời đen nhánh phương xa ngẩn người.
Ở cùng một khoảng trời, có cô gái anh yêu.
Anh thở dài, bất đắc dĩ nói: “Tô Niên Niên, em thật đúng là đồ ngốc.”
Cầm chìa khóa, lái xe, chiếc xe Porsche màu đen phi trên đường cao tốc.
Sáng sớm, Tô Niên Niên bị con gà trống trong nhà trưởng thôn đánh thức.
Vẫn còn buồn ngủ rời giường, dùng nước lạnh rửa mặt, lạnh đến nỗi cô run cả người.
Lại kể chuyện cho đám nhóc đến tận trưa, Cẩu Đản nhà chú hai trong thôn chạy đến: “Này này, mọi người ra nhìn đi, có một cô bé dễ thương đến đấy.”
Phản ứng đầu tiên của Tô Niên Niên là: chắc là lại có một cô bé nào bị mẹ ruột lừa đến đây rồi.
Ôm tâm tình cười trên nỗi đau của người khác, cô đi theo đám Tiểu Bảo Cẩu Đản đến xem náo nhiệt.
Từ đằng xa chỉ nhìn thấy một bóng người cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi, Tô Niên Niên nói thầm trong lòng, cô bé này có phải hơi cao không.
Mãi đến khi đến gần, Tô Niên Niên ngây người đứng yên tại chỗ.
Cái gì mà cô bé, người tới rõ ràng là Cố Tử Thần.
Anh mặc áo khoác bông màu đen, bên trong mặc áo hoodie có mũ, trùm mũ che khuất mái tóc, tăng thêm sự tuấn dật cho khuôn mặt, vậy mà Cẩu Đản lại nhầm anh thành con gái.
Cố Tử Thần nhìn thấy Tô Niên Niên trong đám người, cô buộc tóc, mặc áo len rộng, ngơ ngác nhìn anh.
Con heo này vốn không thông minh, xem ra ở trong núi lâu ngày càng ngốc hơn, Cố Tử Thần khinh bỉ trong lòng.
Tô Niên Niên vươn tay nhỏ dụi dụi mắt, xác định người trước mắt thật sự là Cố Tử Thần xong, reo lên một tiếng, chạy vọt tới, nhào vào ngực Cố Tử Thần.
“Ôi, Cố Tử Thần, thật sự là anh sao, huhu em rất nhớ anh.” Cô cọ cọ vào ngực Cố Tử Thần, suýt chảy nước mắt.
Cố Tử Thần vỗ vỗ vai cô, im lặng an ủi cô.
Một đám nhóc vây quanh nhìn bọn họ, hồi lâu sau mới bừng tỉnh đại ngộ, hai người này quen biết nhau a.
A, có điều người mới tới không giống nữ sinh a, còn cao to hơn cả Cẩu Đản không biết bao lần.