Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Khu du lịch vùng núi này còn chưa được khai trương, tràn ngập hơi thở cổ xưa, có điều con người rất nhiệt tình hiếu khách, Tô Niên Niên như gấu trúc quốc bảo, được người trong thông dẫn đi tham quan.
Ban đêm không có điện, chỉ có thể đốt nến; buổi sáng không có nước, chỉ có thể đi múc; Tô Niên Niên trải qua ba ngày ngăn cách với thế giới văn minh, sắp buồn muốn chết.
Tô Niên Niên ở nhà trưởng thôn, trẻ con trên núi cũng được nghỉ đông, lại thêm mùa đông không có công việc gì để bận rộn, cơ bản ban ngày đều tập trung ở nhà trưởng thôn.
Ở chung mấy ngày, Tô Niên Niên phát hiện trẻ con ở đây thật sự rất khổ, phần lớn đều bị cha mẹ bỏ lại quê hương, ngày nào đi học cũng phải đi đường núi chục cây số.
So sánh hai bên, cuộc sống của cô ở Dụ Thành đúng là thiên đường.
Cô cầm cuốn truyện rách, kể chuyện cổ tích cho đám nhóc nghe, từng ánh mắt trong suốt nhìn cô, nghe vô cùng chăm chú.
Kể xong chuyện, Tô Niên Niên bắt đầu kể về thế giới bên ngoài cho đám nhóc, kết quả đến lúc đến móng heo, thịt vịt nướng, đám nhóc chảy cả nước miếng.
Tô Niên Niên sờ cái bụng lép kẹp của mình, âm thầm rơi lệ.
Đồ ăn trên núi rất đơn giản: khoai lang khoai lang khoai lang.
Ở đây địa hình dốc, đất đai khô cằn, cây nông nghiệp không sống thể được, cho nên chỉ có thể trồng khoai lang, khoai tây.
Mỗi gia đình đều đào hầm, mùa này chỉ toàn chứa khoai lang.
Tô Niên Niên ăn suốt ba ngày đến nỗi muốn nôn, mà khoai lang cũng nhanh đói, chưa ăn xong được bao lâu đã lại đói bụng.
Hoàng hôn buông xuống, đám trẻ ở nhà trưởng thôn dần ra về, Tô Niên Niên tịch mịch một mình ngồi trên bậc thang ở cửa, ngắm nhìn bầu trời.
Không khí trên núi rất tốt, không giống bầu trời đục ngầu ở thành phố, mà những vì sao lấp lánh đầy trời.
Tô Niên Niên bắt đầu nhàm chán đếm sao, đếm cho đến khi cảm thấy choáng đầu hoa mắt.
Con trai thôn trưởng Tiểu Bảo cầm khoai nướng ra: “Chị, ăn cơm tối thôi.”
Tô Niên Niên mệt mỏi nhận lấy, không thể bốc đồng không ăn, nếu không ăn thì chẳng còn gì mà ăn.
“Chị, có phải chị nhớ nhà không?” Tiểu Bảo chống má, như người lớn hỏi cô.
“Ừm, rất nhớ.” Tô Niên Niên nước mắt rưng rưng gặm khoai lang, tưởng tượng trong tay là gà rán thơm ngào ngạt.
Càng nghĩ càng đói, cô cảm giác bản thân sắp phát khóc, hỏi: “Tiểu Bảo, bình thường mọi người ở đây gọi điện thoại thế nào?”
Tiểu Bảo gãi đầu: “Bọn em đều trèo lên cây gọi, chị có biết trèo cây không?”
Tô Niên Niên chấn động: “Có thể gọi sao a a a a mau nói cho chị biết phải gọi thế nào?”
Tiểu Bảo giảng giải với cô, ý là chỉ cần đứng ở nơi đủ cao sẽ có thể tiếp thu tín hiệu, mà nơi cao nhất trong cả thôn, chính là cây cổ thụ trăm năm trước cửa nhà thôn trưởng.
Tô Niên Niên leo hồi lâu vẫn không leo được, cuối cùng Tiểu Bảo đưa một cái thang đến cho cô, cô mới miễn cưỡng lên được một chạc cây, nhưng vẫn không gọi được.
Tiểu Bảo ở bên dưới chỉ chiêu cho cô: “Chị, em đưa cho chị gậy tre, chị đưa cao lên chút.”
Mặt Tô Niên Niên sạm lại, Tiểu Bỏa đưa cho cô một cây gậy tre, cô cột di động vào cây tre, nghĩ ngợi, vẫn nên gọi cho Cố Tử Thần trước.
Cô ấn nút, nâng gậy tre lên cao, điện thoại lúc sáng lúc tối, qua mấy giây, rốt cuộc tiếng tút tút quen thuộc vang lên.
Một giây sau, điện thoại được người tiếp, là giọng nói thân thuộc: “Tô Niên Niên.”