Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 242: Chương 242: Cùng ngắm mưa sao băng (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Tô Niên Niên rơi nước mắt trong gió, còn chưa kịp ôm chặt đùi mẹ già xin tha, đã bị Sở Tố Tâm lái xe đưa đến sân bay.

Tô Niên Niên từ máy bay chuyển sang tàu hỏa, từ tàu hỏa chuyển sang ô tô, cuối cùng còn được trải nghiệm xe lừa kéo, có thể nói là trải nghiệm đủ mọi phương tiện.

Cô nhìn dãy núi xung quanh, lệ rơi đầy mặt.

Máy tính của tôi gà rán của tôi nồi lẩu của ta, bọn mi đảng ở đâu, ta rất nhớ bọn mi.

Bình thường Sở Tố Tâm có vẻ dịu dàng, nhưng khi làm việc thì rất có tư thái của nữ cường nhân, khi đưa Tô Niên Niên đến nơi, lúc ăn cơm chiều ở nhà cô mới ném ra quả bom nặng ký.

“Mẹ đưa Tô Niên Niên đến vùng núi trải nghiệm cuộc sống, năm mới mới về.”

Phụt.

Miếng cơm của Trần Nguyên mắc trong cổ họng, hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo lại.

Oh my god, hóa ra Tô Niên Niên bị đưa đến vùng núi, anh còn tưởng Niên Niên về muộn như vậy là do đang ở ngoài chơi với bạn chứ.

“Vùng núi nào vậy ạ, điều kiện có khổ không mẹ?” Trần Nguyên vô cùng lo lắng.

Sở Tố Tâm cao thâm cười một tiếng, giọng điệu đầy tự hào: “Dĩ nhiên khổ rồi, đây chính là chỗ do chính mẹ lựa chọn, Niên Niên quay về chắc chắn có thể lột xác thành một bé ngoan cần mẫn lương thiện.”

Hai cha con Trần gia nhìn nhau đổ mồ hôi lạnh.

Trần Nguyên lén gọi điện thoại cho Tô Niên Niên, kết quả điện thoại báo không thể kết nối, anh co giật khóe miệng, xem ra chỗ Tô Niên Niên ngay cả tín hiệu cũng không có.

Rốt cuộc là chỗ vắng vẻ cỡ nào a.

Trần Nguyên không bình tĩnh nổi, thuộc tính muội khống bộc phát, chạy đi tìm Cố Tử Thần bàn bạc đối sách.

Anh nói sự việc cho Cố Tử Thần trong dăm ba câu, vốn định lôi kéo Cố Tử Thần cùng đi tìm Tô Niên Niên, không ngờ Cố Tử Thần lạnh nhạt nói: “Cũng tốt, để con heo kia trải nghiệm cuộc sống mới biết được cuộc sống gian nan vất vả đến thế nào.”

Trần Nguyên không thể tin: “Đây chính là em gái mình, bạn gái cậu, cậu nhẫn tâm để nó chịu khổ trong núi à?”

Vẻ mặt Cố Tử Thần không biểu cảm nghiêng đầu nhìn Trần Nguyên: “Cho nên cậu mắng mình thì chi bằng đi hỏi thăm Tô Niên Niên đang ở vùng núi nào đi.”

Trần Nguyên vui vẻ, giờ mới hiểu được ban nãy là Cố Tử Thần dọa người, trên thực tế không chừng nội tâm còn gấp gáp hơn cả anh đấy.

Anh nhanh chóng về nhà nói bóng gió với Sở Tố Tâm, không ngờ ý chí của Sở Tố Tâm rất kiên định, nhì nhèo hồi lâu vẫn không nói cho anh biết. Cuối cùng thở dài nói: “Trần Nguyên, tính giác ngộ của con quá thấp, hay là mẹ cũng báo danh cho con, đây là trải nghiệm cuộc sống, không thể nuông chiều nó.”

Trần Nguyên lau mồ hôi lạnh, anh thà rằng người chịu khổ là anh, vấn đề là anh không có cơ hội a.

Rơi vào đường cùng, Trần Nguyên đành phải huy động bạn bè, giúp đỡ tìm kiếm rốt cuộc Tô Niên Niên đi đâu.

Một đám người bức ép Sở Tố Tâm lái xe, xâm nhập vào hệ thống của công ty hàng không, thậm chí cuối cùng còn nghiên cứu ra công năng định vị.

Nhưng cũng chẳng có ích gì, bởi vì chỗ của Tô Niên Niên căn bản không có tín hiệu, sao có thể định vị được.

Bên này mọi người đang khí thế ngất trời tìm Tô Niên Niên, còn Tô Niên Niên đang đau khổ trải nghiệm cuộc sống nơi hoang dã.

Vùng núi này cực kỳ vắng vẻ, không chỉ không có tín hiệu, ngay cả điện cũng không có.

Ông trời ơi, có thể cho con một đường sống không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.