Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tô Niên Niên hừ một tiếng, nhìn bóng lưng cao lớn của anh, không thể nào giận nổi nữa.
Tốc độ của Cố Tử Thần rất nhanh, chỉ một chốc đã lấy nước về, rót cho Tô Niên Niên cốc nước. Anh liếc nhìn Tô Niên Niên đang gặm bánh bao, không khỏi buồn cười: “Chẳng phải bảo không ăn sao?”
Tô Niên Niên ỉu xìu, hình như mình thật không có nguyên tắc.
Nhưng đối với đồ ăn, hờn dỗi cũng chẳng có ích gì.
“Muốn ăn thì ăn thôi, nhìn em làm gù, nhìn em em cũng không cho anh ăn đâu!” Tô Niên Niên giơ cái bánh gặm một nửa lên, một bên giữ túi đựng bánh bao giấu trong ngực.
Ánh mắt đen nhánh của Cố Tử Thần nhìn cô, hồi lâu sau, nhẹ nhàng cúi người, cắn một cái lên cái bánh cô vừa cắn dở.
Trong nháy mắt Tô Niên Niên ngây người, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
No no no, chẳng phải Cố Tử Thần bị bệnh thích sạch sẽ sao, sao lại ăn đồ cô đã ăn rồi?
Tô Niên Niên như bị điện giật rụt tay lại, mở to hai mắt: “Sao anh lại ăn đồ em vừa cắn xong?”
Cố Tử Thần thản nhiên trả lời: “Muốn ăn thì ăn thôi.”
Tô Niên Niên: “...”
Gần tới kỳ nghỉ đông, tất cả mọi người bắt đầu chuẩn bị chiến đấu với kỳ thi cuối.
Tô Niên Niên dưới sự dạy bảo của Cố Tử Thần, thành tích duy trì rất tốt, mấy lần thi thử đầu nằm trong top 10 của lớp.
Tô Niên Niên đắc ý cầm bảng điểm đi khoe khoang với Cố Tử Thần: “Xem nè có phải em rất lợi hại không, anh chỉ dạy em mấy ngày em đã thi tốt như vậy.” Giọng nói không khỏi đắc ý.
Cố Tử Thần gõ bàn, tiện tay ném bảng điểm của mình vào thùng rác: “Ừm, thật lợi hại.”
Tô Niên Niên nghi ngờ đi lấy tờ bảng điểm kia lên, sau đó yên lặng không nói gì làm bài tiếp.
Tên cầm thú này thế mà thi môn nào cũng max điểm, có cần đáng sợ thế không?
Cố Tử Thần nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của cô, nở nụ cười.
Thời gian như nước chảy, rất nhanh đã đến kỳ thu cuối của Thánh Âm, liên tục hai ngày, Tô Niên Niên phát huy không tệ.
Dĩ nhiên vui vẻ nhất không phải do thi tốt, mà là kỳ nghỉ đông nha.
Đối với điều này, Cố Tử Thần đánh giá cô: Ham vui như heo.
Nguyên nhân là trước khi thi Tô Niên Niên vô cùng phấn khởi, ngày nào cũng đếm ngón tay tính toán.
Vừa đến kỳ nghỉ đông, Tô Niên Niên quả quyết không đi tìm anh học thêm, ngày nào cũng đi ra ngoài chơi với Nhu Nhu Đậu Đậu, xem phim, nghe nhạc, để mặc Cố kiêu ngạo một mình trong nhà.
Ngày nào Cố Tử Thần cũng tịch mịch “phòng không gối chiếc”, rất có xu thế phát triển thành oán phụ.
Cùng ai oán còn có Sở Tố Tâm.
Con gái bảo bối thật sự trưởng thành rồi, không thích mẹ nữa, vừa được nghỉ đã chạy nhảy, như chim nhỏ sải cánh bay đi.
Được nghỉ chẳng phải nên như áo bông nhỏ tri kỷ làm bạn với mẹ sao, sao lại như con ngựa hoang suốt ngày ra ngoài thế.
Thế là Sở Tố Tâm đăng ký cho Tô Niên Niên tham gia một hoạt động dã ngoại.
Khi Tô Niên Niên đi dạo phố xong quay về biết được tin này, trợn tròn mắt.
“Mẹ con không muốn vào sơn cốc đâu, nhỡ đâu bị lừa bán thì sao!” Tô Niên Niên tê tâm liệt phế kêu.
Sở Tố Tâm thâm tình nói: “Bất kể thế nào đây cũng là lần trải nghiệm đầu tiên trong cuộc đời con, đến đây, mẹ đã thu dọn xong hành lý của con rồi đấy, vi nương chúc con thuận buồm xuôi gió.”