Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc ở phía dưới thì không cảm thấy, nhưng lúc thực sự đứng ở phía trên mới cảm thấy dọa người.
Đôi chân của Tô Niên Niên bắt đầu run rẩy, nhìn đám bạn học phía dưới, cô rất sợ mọi người sẽ không đỡ nổi cô.
“Tô Niên Niên, xoay người qua chỗ khác đi!” Có người hô to.
Cô do dự rất lâu, mới xoay người lại, sau khi đưa lưng về phía mọi người, trong lòng càng lo lắng hơn.
Lỡ như lúc cô té xuống, mọi người phía dưới đều cố tình tránh né để mặc cô ngã thì sao? Lỡ như mọi người không tránh né nhưng không đỡ nổi cô thì sao?
“Ai nha, không cần phải sợ, bọn mình chắc chắn sẽ đỡ lấy cậu!” Người phía dưới thề chân thành bảo đảm.
Tô Niên Niên nắm tay thành quyền, nhớ tới những lời Cố Tử Thần vừa mới nói.
Ừ, cho dù mọi người đều không đỡ nổi cô! Ít nhất còn có Cố Tử Thần mà!
Nghĩ như vậy, cô yên tâm ngã xuống phía sau.
Doãn Sơ Hạ nháy nháy mắt với Trương Hiểu Tiệp và Lưu Doãn Nhi, Trương Hiểu Tiệp lấy lý do chân bị đau đụng vào Cố Tử Thần: “Á, sao chân mình đau thế!” Cô ta thuộc loại khỏe mạnh trong đám nữ sinh, sức lực rất lớn, Cố Tử Thần bất ngờ không kịp đề phòng bị cô ta đụng vào, bị đẩy ra khỏi đội ngũ đỡ Tô Niên Niên.
Lưu Doãn Nhi kêu gào thảm thiết: “Á, phía trước có rắn! Mọi người mau tránh ra!”
Trong đám người có không ít nữ sinh, nghe thấy tiếng hét này đều lui về phía sau theo bản năng, nhưng đám người đứng cực kỳ đông đúc, đội ngũ chợt bị đánh rối loạn.
Doãn Sơ Hạ đắc ý nâng khóe miệng lên, cô ta cũng không tin lần này Tô Niên Niên không bị xấu mặt!
Tô Niên Niên cảm thấy không đúng, nhưng cô đã không thể dừng lại được.
Mọi người ba chân bốn cẳng đi đón lấy cô, nhưng đội hình đã rối loạn, cả đám người hoảng loạn, cho dù có mấy người đỡ lấy cô, chắc chắn cuối cùng cô cũng sẽ bị ngã xuống đất.
Rơi xuống ở độ cao này chắc không bị thương nặng, nhưng bị ngã như thế này ở trước mặt nhiều người, cũng sẽ rất khó chịu.
Ngay tại lúc này, Đường Dư lặng lẽ xông tới, đỡ lấy Tô Niên Niên một cách chính xác, người lại bị đẩy ngã trên đất theo quán tính.
Tô Niên Niên ngã ở trên người cậu ấy, Đường Dư hơi nhíu mày lại, làm như không có chuyện gì đỡ Tô Niên Niên dậy, rồi tự mình đứng lên, vỗ vỗ đất bùn và lá khô bị dính trên người.
Trận lúng túng được giải quyết như vậy.
Cố Tử Thần nhíu chặt mày lại, lạnh lùng nhìn Trương Hiểu Tiệp.
Trương Hiểu Tiệp bị anh nhìn đến nỗi chột dạ, cười khan nói: “Thật xin lỗi, Cố nam thần, lúc em leo núi bị trật mắt cá chân, nên mới vô tình đụng vào ngưanhơi...”
Giấu đầu lòi đuôi.
Cố Tử Thần lạnh lùng nói: “Nếu bị đau chân thì về nghỉ đi, cần gì phải cố gắng ở lại chơi trò này?”
Trương Hiểu Tiệp nghe ra ý châm chọc trong lời nói của anh, lúng túng đến nối tay chân đều không biết nên cử động thế nào.
Cố Tử Thần lười nhìn cô ta, đi thẳng tới trước mặt Tô Niên Niên, cẩn thận quan sát Tô Niên Niên từ đầu đến chân, cũng may là Tô Niên Niên không bị làm sao.
Đường Dư trầm mặc đứng ở bên cạnh, Cố Tử Thần nhìn cậu ấy, thấp giọng nói: “Cám ơn.”
Đường Dư đáp lại: “Không cần khách khí.”
Mặc dù lúc Tô Niên Niên nhảy xuống có hơi mơ hồ, nhưng trí nhớ lúc trước vẫn rất rõ ràng.
“Lưu Doãn Nhi, cậu nói có rắn, rắn ở đâu vậy?”
Cà cà cà —— tầm mắt của mọi người đồng loạt rơi vào trên người Lưu Doãn Nhi.
Lưu Doãn Nhi trơ tráo cười nói: “À, vừa rồi là do tôi hoa mắt, nên nhìn lầm cành cây là rắn, thật xin lỗi.”
Mọi người đều hừ bằng mũi, có mấy cái nữ sinh không vui nói: “Thiệt là, cậu có bị làm sao không đấy, mùa này rắn vẫn còn đang ngủ đông, mình hoa mắt cũng đừng dọa mọi người chứ.”
Lưu Doãn Nhi cười đến nỗi mặt sắp cứng đờ, trong lòng mắng Tô Niên Niên ngàn ngàn vạn vạn lần.
Tô Niên Niên nhìn về phía Doãn Sơ Hạ, chắc chắn chuyện vừa rồi là do cô ta giở trò quỷ.
“Doãn Sơ Hạ, cậu có muốn chơi hay không?”