Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phốc… !
Tô Niên Niên gần như muốn ói máu, “Cố Tử Thần, anh đừng có cắt câu lấy nghĩa, ai nói muốn lấy anh, tự kỷ vừa vừa thôi!”
Có Tử Thần: “A? Vậy sao? Anh còn tưởng có ai đó chờ không được đã bắt đầu chuẩn bị của hồi môn để lấy anh, ra là em không muốn lấy anh, vậy thì anh đành phải tìm…”
“Phi phi phi, tìm cái đầu anh! Em không có nói không muốn lấy anh, nói, có phải anh muốn kết hôn với người khác không?” Tô Niên Niên thở phì phì hỏi.
Cố Tử Thần phúc hắc cười cười: “Niên Niên, lần này không phải là anh cắt câu lấy nghĩa rồi nhé!”
Tô Niên Niên hồi tưởng đến mình mới nói một câu “Em không có nói không muốn lấy anh”, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng.
Chết tiệt, vì sao cứ cảm thấy mình bị gài bẫy… nói chuyện với loại người học giỏi IQ cao thật sự là làm cho tâm hồn thiện lương của cô khó lòng phòng bị…
Khóe miệng Cố Tử Thần kéo lên một nụ cười sung sướng, khởi động xe chậm rãi chạy về nhà.
Đèn đường màu cam ở hai bên đường chiếu sáng con đường trở về.
Tô Niên Niên còn đang chìm đắm trong sự vui sướng nhận được bao lì xì lớn, Cố Tử Thần đột nhiên hỏi cô: “Niên Niên, em có thích Cố gia không?”
Tô Niên Niên không hề phòng bị, vô ý thức nói: “Không thích.”
Vừa nói xong cô liền giật mình nhận ra, vội vàng giơ tay che kín miệng mình, lắc đầu lập tức sửa đáp án: “Không không không, em rất thích.”
Cô thật sự không thích hoàn cảnh của Cố gia, nhưng nơi đó dù sao cũng có người nhà của Cố Tử Thần, cô sợ mình nói như vậy trong lòng Cố Tử Thần sẽ không vui.
Ánh mắt của Cố Tử Thần sâu xa, trầm thấp nói: “Kỳ thật anh cũng không thích, nhưng mà có rất nhiều chuyện chúng ta không thể thay đổi được.”
Tô Niên Niên nhìn gương mặt nghiên nghiên của anh, nội tâm cũng nảy sinh đồng tình.
Có lẽ anh được rất nhiều người hâm mộ vì địa vị và tài phú mà anh có, Tô Niên Niên lại cảm thấy, những thứ đó đặt trên vai anh chỉ mang đến phiền não và gánh nặng.
Thế nhưng không cách nào có thể thay đổi được sự thật đó.
Cô quay đầu, bình tĩnh hỏi: “Vậy sau này anh phải cùng người khác tranh giành tài sản sao? Là loại đấu đá với người trong nhà ấy.”
Giọng nói của Cố Tử Thần lộ ra cảm giác đắng chát: “Có lẽ sẽ phải như vậy, cũng có thể là không, em hi vọng anh đi tranh sao?”
Vấn đề này giống như thời cổ đại hoàng tử phải tranh giành ngôi vị hoàng đế vậy, tất cả đều do nơi sinh ra, hoàn cảnh giáo dục và vận mệnh quyết định.
Tô Niên Niên cười hắc hắc: “Chuyện của anh đương nhiên phải do anh quyết định..., Anh quyết định như thế nào em đều sẽ ủng hộ anh. Thế nhưng nếu là anh thì em sẽ không giành, dù sau mỗi người đều có cổ phần trong công ty, chỉ cần mỗi năm được chia hoa hồng và có tiền gửi ngân hàng là được rồi, nghĩ lại, như vậy chính là hạnh phúc sinh hoạt còn gì.”
“Quả nhiên là heo lười ngồi ăn chờ chết...” Cố Tử Thần run khóe miệng đưa ra đánh giá.
“Thấy đủ thường vui cười mà... a á a...” Tô Niên Niên ngâm nga một khúc hát, Cố Tử Thần cười cười, không nói gì thêm nữa.
……
Qua hết nguyên tiêu, rất nhanh đã đến ngày khai giảng.
Hai người Trần Doãn Hoa và Sở Tố Tâm đến Tam Á chơi rất thoải mái, lại còn đi Hàn Quốc xem tuyết, nghe nói còn có lịch trình tiếp theo, Tô Niên Niên nghe kể mà tràn đầy hâm mộ.
Sở Tố Tâm lại cố ý gọi điện thoại cho Cố Tử Thần, nhờ anh chăm sóc Tô Niên Niên, sẵn tiện đưa cô đến trường.
Cố Tử Thần ôm trán, rất có cảm giác làm bạn trai kiêm luôn cha mẹ.
Nghỉ học lâu rồi, Tô Niên Niên rất mong đến khai giảng, ngày đầu tiên đi học, cảnh vật đều trở nên tươi đẹp, nhìn người nào cũng thấy thuận mắt.
Ngay cả nhìn thấy Doãn Sơ Hạ cũng không thấy đáng ghét như bình thường.
Ai ngờ Doãn Sơ Hạ nhìn thấy cô liền trực tiếp trợn mắt, nghênh ngang quay đầu bước đi, giống như Tô Niên Niên là một loại yêu ma quỷ quái nào đó vậy.