Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 278: Chương 278: Mang về nhà một chú heo thần tài (4)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cố lão gia nheo mắt, sau khi ăn xong cười tủm tỉm nói: “Hai đứa đi theo tâm sự với ta, người khác không cần xem vào chuyện tình cảm của bọn nhỏ, đều lớn hết rồi, có nhiều thời gian rảnh như vậy không bằng đi xử lý chuyện của công ty đi.”

Sắc mặt Diệp Tư Vân và An Như Thấm lập tức khó coi, những người khác càng không dám nhiều lời.

Nụ cười trên mặt Cố Ly cứng đờ, lập tức nói: “Ông nội, không phải ông nội định vụng trộm cho bọn họ bao lì xì đó chứ, như vậy thì không thể thiếu phần của con được!”

Cố lão gia thâm ý cười nói: “Con à… có thể, vậy đi cùng luôn đi.”

Tô Niên Niên nheo mắt, không tình nguyện đi theo.

Cố Ly cười xảo trá giống hệt con hồ ly, không biết trong lòng đang có âm mưu xấu xa gì.

Thư phòng.

Cố lão gia tinh thông trà nghệ, mang đồ uống trà ra bắt đầu pha trà.

“Niên Niên , con thấy Tử Thần là người ra sao?” Cố lão gia cười hỏi.

Tô Niên Niên sửng sốt sau đó nói: “Ưu tú, thông minh, học giỏi… A, tóm lại là một người rất tuyệt vời.”

Cố lão gia cười mà không nói gì, dù sao Cố Tử Thần cũng là cháu nội của ông, ai mà không thích người khác khen con cháu của mình chứ!

Cố Tử Thần và Cố Ly không ai nhìn đến ai, hai người đều là mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, bộ dạng chăm chú lắng nghe hai người nói chuyện.

Cố lão gia cố tình nói chuyện phiếm, cơ bản không quan tâm đến hai đứa cháu trai, chỉ lo nói chuyện nhà với Tô Niên Niên.

Tô Niên Niên vốn dĩ có chút khẩn trương nhưng càng nói thì càng thả lỏng, khi nói đến chuyện ở trường của Cố Tử Thần mặt mày cô tràn đầy hớn hở, cuối cùng còn không quên nịnh bợ Cố lão gia, Cố lão gia vui vẻ cười mắt híp thành một đường, nhìn qua cực kỳ hiền lành hòa ái, so với những ông lão khác cũng không khác nhau.

Nói chuyện đến khoảng nửa giờ đồng hồ, Tô Niên Niên nói đến miệng đắng lưỡi khô, Cố lão gia mới móc từ trong ngực ra một bao lì xì: “Cầm lấy, lễ mừng năm mới chưa cho con, hiện tại lấy làm tiền mừng tuổi đi.”

Tô Niên Niên lập tức chối từ, Cố Tử Thần lại nói: “Người lớn cho tiền không thể từ chối, ông nội cho thì em cứ lấy đi.”

Tô Niên Niên lúc này mới nhận.

“Thời gian không còn sớm, Con đứa Niên Niên về trước.” Cố Tử Thần gật đầu chào Cố lão gia rồi mang Tô Niên Niên rời đi.

Cố lão gia đồng ý, ông biết rõ Cố Tử Thần sẽ không ở lại khu nhà cũ này, không cần nhiều lời vô ích.

Sau khi hai người rời đi, Cố lão gia tự rót cho mình ly trà.

Thời gian lâu, trà đã nguội.

Ông uống một ngụm, sắc mặt vui vẻ vừa rồi đã biến mất.

“A Ly, cô bé này không thể lưu lại.”

……

Trên đường về nhà, Tô Niên Niên nghiên cứu bao lì xì Cố lão gia cho.

Cầm lên thấy rất nhẹ, cô đoán bên trong chắc không có nhiều tiền.

Thế nhưng đợi cô mở ra xem thì cái miệng nhỏ nhắn lập tức há ra thành chữ “o”.

“Cố Tử Thần, em phát tài rồi! Thượng đế của con ơi, trong đây là tấm chi phiếu, có sáu số không đấy!” vẻ mặt tham tiền của Tô Niên Niên phát ra ánh sáng long lánh

Cố Tử Thần nở nụ cười: “Mới có bao nhiêu tiền đã có thể mua được em rồi, thật là một bé heo tham tiền.”

Tô Niên Niên bất mãn lầm bầm: “Hừ! Anh là ganh tị với em, nhưng mà thật sự rất nhiều tiền, em muốn gửi toàn bộ vào ngân hàng rồi thu tiền lãi.”

Đối với quan niệm quản lý tài sản này của cô, Cố Tử Thần chỉ có thể bất đắc dĩ, đành phải nói: “Được được được, tất cả đều cất giữ…, sau này làm của hồi môn.”

“Anh đừng có nằm mơ, cho dù là đồ cưới, sau này em cũng sẽ không cho anh!” Tô Niên Niên như một ông thần giữ của bất mãn nói.

Cố Tử Thần đột nhiên đạp mạnh phanh xe, thật sâu sắc nhìn Tô Niên Niên: “Tô Niên Niên, em bắt đầu suy nghĩ sẽ lấy anh sớm vậy rồi à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.