Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong phòng khách yến hội đã chuẩn bị từ sớm, các loại món ăn mỹ vị Trung Quốc và Phương Tây đều có.
Tình trạng như vậy Tô Niên Niên không có chút thèm ăn nào, nơm nớp lo sợ cùng với Cố Tử Thần chào hỏi Cố lão gia sau đó ngồi ở vị trí của mình, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của chính mình.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Cố Ly cứ muốn đối nghịch với cô, anh ta đặt mông ngồi phía bên tay trái cô không chịu đi, hành động vô lại làm sao giống một nam thần quốc dân chứ, rõ ràng là một tên du côn!
Anh ta mỉm cười với Tô Niên Niên: “Niên Niên, cô thích ăn cái gì? Nếu ở đây không có đồ cô yêu thích tôi có thể đi dặn phòng bếp làm thêm cái khác.”
Ngoài mặt Tô Niên Niên cười nhưng trong lòng thì không: “Không cần làm phiền anh, tôi không kén ăn.”
Cho dù ăn không được cô cũng không ăn đồ anh ta chuẩn bị, trong lòng Tô Niên Niên nắm chặt nắm tay, thề sống chết chống lại anh ta đến cùng.
Cố Tử Thần cau mày, ngồi vào bên phải Tô Niên Niên.
Trên bàn cơm im ắng, khói thuốc súng liền nổi lên.
Có thể nói tất cả mọi người của Cố gia đều có mặt, hai vợ chồng Cố Ngôn Chuẩn, cố lão gia, mẹ của Cố Ly, còn có hai nhà họ hàng của Cố Ngôn Chuẩn, nhìn kỹ lại quả thật có mấy phần hương vị của đại gia tộc.
Tô Niên Niên biết rõ, loại gia tộc lớn tụ hội lại như vậy chẳng khác nào Hồng Môn Yến cả, quả nhiên cô vừa mới ăn hết hai phần đồ ăn thì An Như Thắm mẹ của Cố Ly lên tiếng nói làm cô suýt mắc nghẹn: “Niên Niên, làm bạn gái Tử Thần không cần cảm thấy áp lực, đứa nhỏ này tính tình hơi lạnh một chút nhưng dì thấy nó cũng là một đứa có tâm tư, nhất định sẽ đối tốt với con,”
“Ha ha a... Cám ơn dì.” Tô Niên Niên cố gắng gượng cười một tiếng, không ngờ An Như Thấm lại tiếp tục nói: “nhưng mà muốn làm con dâu Cố gia cũng không dễ dàng như vậy, Tử Thần đã mang con về nhà chứng tỏ nó thật lòng với con, mấy chúng ta cũng không muốn can thiệp vào chuyện tình cảm của người trẻ các con. Nhưng mà sau này làm việc gì cũng phải cẩn thận, cho dù không vì mặt mũi của Tô gia, cũng phải nghĩ đến mặt mũi Cố gia.”
Quả đúng là mẹ của Cố Ly… Cái cách nói chuyện khiến người ta chán ghét cùng con trai bà ta giống hệt nhau.
Tô Niên Niên còn chưa nói gì, cặp chân mày dài của Cố Tử Thần đã nhíu lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn An Như Thấm.
An Như Thấm nhìn thấy ánh mắt lạnh kia liền cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, khẽ run lên không dám nói thêm gì nữa.
“Đứa nhỏ lớn rồi không dễ dạy, các con tuổi nhỏ như vậy mà đã học yêu đương, thật sự là làm cho người lớn chúng ta đau lòng” An Như Thấm còn chưa yên tĩnh, Diệp Tư Vân lại bắt đầu than thở.
“Đúng là vậy, may mắn A Ly cũng không làm cho tôi lo lắng.” An Như Thắm cười, vẻ mặt hiền lương thục đức.
Tô Niên Niên triệt để không còn khẩu vị, cuối cùng là cùng nhau ăn cơm hay là đại hội xử tội, tại sao tất cả đều cố tình nhắm vào cô và Cố Tử Thần vậy.
Cố Tử Thần thản nhiên nói: “Không cần các người hao tâm tổn trí, chuyện của tôi và Niên Niên, tự chúng tôi có chừng mực.”
Vẻ mặt Diệp Tư Vân và An Như Thấm lập tức khó coi, Cố Tử Thần bên vực Tô Niên Niên như vậy chẳng khác nào tát vào mặt hai người bọn họ.
“Được rồi, đều là người một nhà, có chuyện gì ăn cơm xong rồi nói sau!” Cố Ngôn Chuẩn thật sự nhịn không được nữa, lên tiếng cắt đứt trận đấu võ mồm nhàm chán này.
Cố lão gia cười ha hả, chỉ im lặng nhìn tất cả mọi chuyện.
Tô Niên Niên ăn một bữa cơm nhạt như nước ốc.
Cố Tử Thần thấy cô ăn ít, mút thêm một chén súp đặt trước mặt cô: “ Coi chừng bị phỏng.”
Tô Niên Niên rầu rĩ không vui “Ừ” một tiếng, cầm thìa múc súp uống, đợi khi cô ngẩng đầu lên liền phát hiện mọi người trên bàn đều đưa mắt tập trung nhìn mình.
Trong lòng mọi người lúc này đều là khiếp sợ, người có địa vị cao như Cố Tử Thần lại có thể nhận nhượn múc súp cho Tô Niên Niên?
Xem ra trong lòng Cố Tử Thần, địa vị của Tô Niên Niên không tầm thường.