Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Niên Niên hừ một tiếng: “Ai cần anh lo, tôi cam tâm tình nguyện.”
Quả nhiên đúng là tánh tình trẻ con, Cố Ly nhíu mày: “Vẫn nên sửa lại tính tình bốc đồng này đi, đùng chút là vựng lông.”
Tô Niên Niên cây ngay không sợ chết đứng nói: “Tôi dựng lông của tôi, liên quan gì đến anh!”
Biết rõ không thể nói đạo lý với phụ nữ, đặc biệt là nói đạo lý với phụ nữ đang tức giận, Cố Ly không khuyên Tô Niên Niên nữa mà bắt đầu nghe Tô Niên Niên đàn.
Trên dây đàn có gắng máy ghi âm, Tô Niên Niên như trước luyện tập hai lần sau đó mới chính thức đàn.
Gian điệu nhẹ nhàn chậm rãi, nhịp điệp quanh quẫn trong không gian, chẳng qua khi Tô Niên Niên đàn song, Cố Ly bắt đầu đánh giá: “Không có chút tình cảm nào, cô có thể tập trun một chút hay không?”
Bài hát này là một bài tình ca, Tô Niên Niên đàng xét về kỹ xảo là không có vấn đề nhưng trên tình cảm lại hoàn toàn khiếm khuyết.
Tô Niên Niên cũng tự mình có thể nhận ra được, nhưng cô cảm thấy mình thừa nhận sai lầm trước mặt Cố Ly là một chuyện vô cùng mất mặt, chính vì vậy trừng mắt nói: “Đó là bởi vì nhìn khuôn mặt đáng ghét của anh tôi không thể có cảm xúc gì được!”
Kiều trợ lý mới bước vào nghe vậy liền yên lặng lui ra, tránh lại nghe mấy loại ngôn luận khó nghe.
Tô Niên Niên lại đàn thêm mấy lần, cuối cùng tìm được cảm giác, đàn ra được một phiên bản hài lòng.
“Ừ! Lần này không tệ, mặc dù bắt đầu không tốt nhưng đoạn sau có thể vớt vác lại.” Cố Ly trong lòng thỏa mãn nói chuyện cũng không khó nghe nhưng bình thường.”
Tô Niên Niên nhanh chóng đứng dậy: “anh đã hài lòng vậy tôi đi đây, tạm biệt!”
“Chờ một chút.” Cố Ly gọi cô lại, trong ánh mắt không kiên nhẫn của cô, anh ta nói một câu không đầu không đuôi: “Tô Niên Niên, cẩn thận người bên cạnh cô, cho dù là bạn bè hay là kẻ địch.”
Tô Niên Niên sờ sờ cái cổ còn in dấu tay của mình, nghiến răng nghiến lợi: “Cảm ơn nhắc nhở, nhưng tôi cảm thấy người mà tôi nên đề phòng nhất chính là anh. Hừ! Được rồi, tạm biệt không cần gặp lại!”
Cố Ly cười cười, đưa mắt nhìn bóng lưng của Tô Niên Niên, lẩm bẩm nói: “Nếu có thể không cần gặp lại thì tốt rồi...”
......
Chuyện đệm đàn cho Cố Ly, Tô Niên Niên không no8s cho bất kỳ ai biết, mặc dù chuyện này rất đáng đễ cô đi khoe khoang, dù sao Cố Ly từng là một trong những minh tinh mà cô thần tượng nhất.
Khai giảng được vài tuần, trường học cực kỳ thân thiện tổ chức một hoạt động chơi xuân: Mục đích đến là núi Thanh Hà.
Ở năm hai có không ít người chuẩn bị thi học môn năng khiếu nghệ thuật, số người chọn môn mỹ thuật cũng không ít, đúng lúc lần chow8 xuân này có tổ chức cuộc thi vẽ tranh, cho nên cũng có rất nhiều học sinh năm ba tham gia.
Tô Niên Niên rất thích vẽ tranh, tham gia thi vẽ một lần nữa cũng không tệ vì thế cô mang theo cả dụng cụ vẽ.
Hoạt động bắt đầu vào thứ sáu, theo yêu cầu của nhà trường, tất cả đều phải đi bằng xe của nhà trường.
Sáng sớm thứ sáu, trước cửa trường hết sức náo nhiệt, Tô Niên Niên đứng ở vị trí của lớp F, Đường Dư không nói tiếng nào thay cô mang dụng cụ vẽ tranh, Chúc Thành cười hì hì chia đồ ăn vặc cho cô.
Khi lên xe, Tô Niên Niên chọn vị trí bên cạnh cửa sổ, kéo Tống Dư Hi ngồi cùng nhau.
Chúc Thành Và Đường Dư ngồi ở hàng ghế phía sau, bốn người bàn chuyện đánh bài tú-lơ-khơ, phần đầu xe đột nhiên xôn xao, không ít nữ sinh đều kinh ngạc kêu lên.
Tô Niên Niên bỏ một miếng xoài vào miệng, tò mò nhìn phía trên đầu xe thì thấy Cố Tử Thần đang đi đến!
Trên lưng anh mang một cái ba lô, đứng bên ngoài chổ ngồi của Tô Niên Niên nói với Tống Dư Hi: “Bạn học, có thể nhườn chổ này lại không?”
Tuy là hỏi nhưng giọng điệu của anh lại không có ý cho phép từ chối.