Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Sơ Hạ, sao cậu không ăn nữa?” Lưu Duẫn Nhi cẫn thận từng ly từng tí hỏi.
Doãn Sơ Hạ liếc mắt trừng cô ta: “Đã tức giận đến no rồi, còn ăn cái gì nữa!” Nói xong thì thở phì phì đi lên lầu rồi
Lưu Duẫn Nhi xấu hổ không thôi, Trương Hiểu Tiệp nhỏ giọng an ủi.
Sau khi ăn cơm, buổi chiều thầy giáo mang bọn họ đi xung quanh chơi, tổ chức leo núi Thanh Hà.
Tô Niên Niên ở dưới chân núi thê thốt: “Em nhất định phải leo lên đến đỉnh! anh cứ chờ xem.”
Cố Tử Thần đưa mắt nhìn cô nhưng không bình luận gì thêm.
Chúc Thành và Tô Niên Niên động viên lẫn nhau, thần sắc vô cùng khí thế.
Nhưng không ngờ mới leo lên được một nữa, Tô Niên Niên đã không bò lên được nữa, sống chết dích lấy ghế đá không chịu đi.
Chúc Thành cũng không khá hơn chút nào, thở hồng hộc, đứng cũng không nổi nghiên ngã.
May mắn Đường Dư kịp thời đở một cái, nếu không Chúc Thành đã ngã từ trên bật than xuống.
Cố Tử Thần ngồi xuống bên cạnh Tô Niên Niên, thở dài nói: “Quả nhiên anh không cần trông đợi vào một con heo như em”
Tô Niên Niên hữu khí vô lực nói: “Em... em nghỉ một chút đã, chúng ta leo cao như vậy rồi, hay là xuống núi đi!”
Khóe miệng Cố Tử Thần co quắp: “Lúc nảy là ai nói muốn leo đến đỉnh núi? Trí nhớ của em thật sự là càng lúc càng kém rồi.”
Tô Niên Niên giả bộ lú lẫn, móc móc lỗ tai làm như không nghe thấy.
Cô ho khan một cái, lấy bản vẽ tranh ra: “Tôi muốn vẽ, mọi người chờ tôi đi xuống.”
Mọi người đều biết cô là không lei nổi nữa nhưng cũng không ai vạch trần, cúng nhau ngồi xuống đợi.
Tô Niên Niên cầm viết chì đo đo tỉ lệ rồi nhanh chóng phát họa trên giấy, phong cảnh vẽ ra có chút cảm giác của họa sĩ.
Khó có cơ hội vẻ mặt nghiêm túc của Tô Niên Niên, Cố Tử Thần liền nhìn cô lâu hơn vài lần.
Tô Niên Niên vẽ rất nhanh, đường cong trôi chảy. Vài nét bút rải rác từ từ hoàn thiện thành hình cây cỏ núi non, rất tỉ mĩ.
10 phút sau, cô ngừng bút, dương dương đắc ý mà nói: “Như thế nào? Con của em có đẹp không?”
Đây là thói quen của cô, gọi tác phẩm của mình là “con“.
Chúc Thành nói: “Rất tốt, giống như cậu vậy.”
Tô Niên Niên phiền muộn: “Giống tôi chổ nào chứ?”
“Chổ này.” Cố Tử Thần chỉ vào một con lợn rừng cô thêm vào bức tranh: “Vừa mập vừa ngốc!”
“Chết tiệt!” Tô Niên Niên nhếch miệng, ghi câu chú thích ngay trên bức tranh: “Cố Tử Thần là heo! Heo mập! Heo ngốc!”
Cố Tử Thần không thèm nhìn tới: “Ngây thơ.”
Ba người khác nhìn hai người yêu nhau tương tác qua lại đều không nói gì. Trong mắt có hâm mộ, có ghen ghét, cũng có bi thương.
Mọi người đang tán gẫu không biết vì sau laih nói đến Trần Nguyên, Tô Niên Niên thở dài, thật sự cô cũng nhớ anh trai của mình.
“Không biết anh ấy ở nước ngoài một mình có sao không? Không biết có bị gầy đến tong teo hay không.” Tô Niên Niên buồn bã nói.
Tống Dư Hi: “Anh ấy không phải đi cùng chị Nam Chi hay sao?”
“A?” Tô Niên Niên nhạy cảm phát hiện có gì đó không đúng: “Chị Nam Chi? Chị ấy cũng đi Anh du học sao?”
“Đúng vậy, còn có mấy anh chị lớp trên cùng đi, cậu cũng không cần mỗi năm lo lắng cho anh cậu nữa.” Chúc Thành giải thích.
Tô Niên Niên ngốc nghếch “A” một tiếng, cẩn thận suy nghĩ một lần, cô cảm thấy chuyện Trần Nguyên du học cũng trở nên vi diệu rồi.
Ở cùng với chị Nam Chi, quan hệ của hai người tốt đến vậy sao?
Cố Tử Thần vuốt vuốt tóc cô: “Còn mệt không, không mệt thì có thể tiếp tục leo núi.”
Năm người đứng dậy tiếp tục leo lên, Tô Niên Niên vụn trộm kéo chặt tay áo Cố Tử Thần hỏi: “Có phải anh đã sớm biết? Vì sao không nói cho em biết, anh hai và chị Nam Chi có phải có quan hệ không muốn người ta biết không?” .