Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cố Tử Thần đáp: “Sau này em sẽ biết.” Câu trả lời ân đạm phong khinh, lại làm cho trong lòng Tô Niên Niên ngứa ngáy như có vuốt mèo cào qua vậy, càng tò mò hơn.
Cô luôn cảm thấy, quan hệ giữa Trần Nguyên và Nam Chi không bình thường.
Leo được hai phần ba, Tô Niên Niên mệt mỏi đến tê liệt lần nữa, Chúc Thành còn thảm hại hơn, đã phải dùng cả tay lẫn chân liều mạng leo lên, nhưng mà năm phút cũng không thể trèo được bao xa.
Bất đắc dĩ, Chúc Thành đành tìm đến chỗ lương đình ngồi xuống, khoát khoát tay tỏ ý bảo: “Các cậu không cần để ý đến mình, mình ngồi đây nghỉ ngơi một lúc rồi đi xuống, ai ôi cái eo của tôi, thật sự không thể bò nổi nữa.”
Cậu ta nặng một trăm tám mươi cân, có thể leo lên đến đây đã là điều khó tin rồi.
Tô Niên Niên chăm chú nhìn cậu ta, không phải là ánh mắt cười nhạo, mà là ánh mắt hâm mộ.
Cô bước từng bước về phía Chúc Thành bên kia, định đục nước béo cò cùng cậu ta chơi xấu đi xuống núi.
Chưa đi được hai bước, đã bị Cố Tử Thần giữ lấy cổ áo: “Em muốn đi đâu?”
Tô Niên Niên cười khan nói: “À, em muốn uống nước, không phải chỗ Trư ca có nước sao...”
Cố Tử Thần mặt không đổi sắc móc chai nước suối từ trong túi xách ra.
Tô Niên Niên đổ một giọt mồ hôi lạnh trên trán, tiếp tục kiếm cớ: “Trư ca còn mang theo quà vặt nữa, em muốn qua đó ăn.”
Cố Tử Thần bình tĩnh móc ra mấy túi quà vặt từ trong túi xách, tất cả đều là đồ Tô Niên Niên thích ăn.
Tô Niên Niên phát điên, hét: “Cố Tử Thần, anh đang làm phép thuật sao! Sao thứ gì cũng đều có vậy!”
Cố Tử Thần: “...” Thứ gì cũng có là sai sao?
Chúc Thành đề nghị: “Không bằng cậu nhờ Đường Dư và Cố Tử Thần chia nhau cõng cậu lên đi, như vậy không phải là cậu có thể leo lên sao?”
“Nhưng mình rất nặng.” Tô Niên Niên khổ não nói, Đường Dư nhìn về phía cô: “Cũng may, cậu không nặng bằng Trư ca.” Ý là đã đồng ý rồi.
Nhưng sao Cố Tử Thần có thể dễ dàng tha thứ cho người định đánh chủ ý lên người bạn gái mình?
“Này, nói thế nào cậu cũng là anh em của Trư ca tôi! Đường Dư, tới đây tới đây tới đây, nếu không cậu cõng tôi lên đến đỉnh núi, tôi mời cậu ăn cơm tối!”
Còn chưa dứt lời, Chúc Thành đã thấy Cố Tử Thần đi tới bên cạnh Tô Niên Niên, khom người ngồi xuống, thấp giọng nói: “Đi lên.”
“A?” Tô Niên Niên sợ hết hồn: “Anh thật sự muốn cõng em sao? Không sao cả, em có thể từ từ đi lên.”
Cố Tử Thần nhàn nhạt nói: “Em không thích anh cõng em? Nếu không đổi thành ôm kiểu công chúa? Hay là em thích tư thế khác?”
Tô Niên Niên chỉ muốn hộc máu, đây quả thực là nhà tư bản độc đoán mà! Một cơ hội lựa chọn cũng không cho!
Cô giơ tay cầu xin tha thứ: “Thích thích thích, anh làm gì em cũng thích cả.”
Cô nhẹ nhàng nhảy lên, nằm ở trên lưng của Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần vững vàng đứng lên, quay sang nói với Tống Dư Hi và Đường Dư ở bên cạnh: “Đi thôi.”
Vẻ mặt của Đường Dư trở nên ảm đạm, đi theo phía sau.
Tống Dư Hi quay mặt đi, nhỏ giọng nói: “Mình cũng không bò nổi nữa, mình trở về với Trư ca trước đây, ba người cùng cố gắng lên! Tranh thủ leo lên đến đỉnh núi!”
“Bái bai! Tiểu Hi, lát nữa mình sẽ chụp hình cho cậu xem!” Tô Niên Niên phất phất tay với Tống Dư Hi, nở nụ cười.
Tống Dư Hi chỉ cảm thấy nụ cười kia cực kỳ nhức mắt, cố gắng đáp lại Tô Niên Niên một nụ cười, sau đó cô đơn ngồi vào bên cạnh Chúc Thành.
Chúc Thành gãi gãi đầu, mặc dù bình thường cậu ta luôn ra vẻ vô tâm vô tính, nhưng thực tế tâm tư của cậu ta vô cùng tinh tế.
Sao cậu ta lại không nhìn ra Tống Dư Hi thích Cố Tử Thần đâu.
Thế nhưng cậu ta thật sự không biết nên an ủi Tống Dư Hi như thế nào, chỉ có thể cười híp mắt nói: “Tiểu Hi, cậu có muốn uống nước hay không, mình còn mang theo bánh sầu riêng cậu thích ăn nhất đấy! Cậu có muốn nếm thử hay không...”
Cố Tử Thần mang một bọc đồ ăn cho Tô Niên Niên, cậu ta cũng lặng lẽ mang đồ ăn cho Tống Dư Hi, cho dù mệt đến nỗi đầu đầy mồ hôi, cậu ta cũng không muốn tự ăn hoặc là vứt bỏ.