Mật Yêu 100%: Bảo Bối Thuộc Về Nam Thần

Chương 104: Chương 104: Chuyện của em, anh sẽ quản! (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Anh ấy không phải là bạn trai của cháu!” Tô Niên Niên sốt ruột giải thích, Cố Tử Thần liếc nhìn cô, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Nữ bác sỹ “À” lên thật dài: “Như vậy đi, cô sẽ truyền nước cho cháu trước, lát nữa sẽ kê thuốc, uống nhiều nước vào để toát mồ hôi ra thì tốt.”

Tô Niên Niên thầm so sánh ở trong lòng, mặc dù cả hai đều phải châm kim, nhưng rõ ràng là chuyện sau dễ chịu hơn chuyện trước, vì vậy cô hài lòng gật đầu.

Y tá đưa Tô Niên Niên đi truyền nước, trong phòng cấp cứu chỉ còn lại hai người bác sỹ và Cố Tử Thần, nữ bác sỹ cười mập mờ với Cố Tử Thần: “Có thật không phải là bạn gái của cháu không?” Ánh mắt của nữ bác sỹ rất sắc bén.

Cố Tử Thần ngẩn người, rồi nghiêm túc trả lời: “Chuyện tương lai, ai có thể nói rõ được?”

——

Rời khỏi phòng cấp cứu, Cố Tử Thần cầm hóa đơn đi nộp tiền, lúc đi đến phòng bệnh mà y tá nói với anh vừa nãy, anh nhận được điện thoại của một người anh sắp xù lông.

“Cố Tử Thần, cậu đưa Niên Niên đi đâu vậy?” Trần Nguyên thay đổi hình tượng ôn hòa nho nhã trong ngày thường, vừa mở miệng đã chất vấn Cố Tử Thần.

Vừa mới thi xong đi ra, anh ấy đã phát hiện không thấy Tô Niên Niên đâu, phản ứng đầu tiên của anh không phải là gọi điện thoại cho Tô Niên Niên, mà là gọi cho Cố Tử Thần.

Sự thật chứng minh suy đoán của anh ấy quả nhiên không sai, Tô Niên Niên đúng là đã bị Cố Tử Thần mang đi.

Cố Tử Thần thờ ơ nói: “Đưa cô ấy tới bệnh viện, đang truyền dịch, cậu tới đây thì nhớ mang theo đồ ăn đấy nhé, bái bai.” Dứt lời, anh trực tiếp cúp điện thoại, không để ý đến Trần Nguyên ở đầu điện thoại bên kia đã sầm mặt xuống.

Người quang minh chính đại mang em gái anh đi còn ra vẻ như đây là chuyện đương nhiên, ngoài Cố Tử Thần ra, sợ rằng trên thế giới này không tìm ra được người thứ hai!

Cố Tử Thần đẩy cửa ra, thấy hình dáng Tô Niên Niên đang nằm ở trên giường ôm chăn ngủ, dáng vẻ ngủ rất an ổn, áo khoác của anh đang mặc trên người cũng không cởi ra, qua loa nằm ở trên giường ngủ giống như con heo nhỏ.

Cánh tay trắng nõn lộ ra ngoài, loáng thoáng có thể nhìn thấy mạch máu tĩnh mạch, trên mu bàn tay còn đang cắm kim truyền dịch, sưng đỏ một mảng lớn.

Cố Tử Thần hơi nhíu mày lại, đưa tay ra vén chăn lại giúp Tô Niên Niên, để cho cô ngủ thoải mái hơn, sau đó nhẹ nhàng nhét tay nhỏ của cô vào trong chăn.

Cảm giác được hơi ấm từ cái đụng chạm làm cho anh nín thở, khiến cho động tác của anh càng nhẹ nhàng hơn.

Sau khi chỉnh trang lại giúp cho Tô Niên Niên, anh ngồi ở trên ghế sa lon trong góc phòng bệnh, tiện tay nhặt một tờ báo cũ ở trên bàn lên, cũng không để ý là báo từ ngày nào rồi, cầm lên đọc.

Lúc Trần Nguyên chạy đến, thấy Tô Niên Niên đang ngủ say, anh ấy không đánh thức Tô Niên Niên tỉnh dậy, mà ngồi vào phía đối diện Cố Tử Thần, gắt gao trợn mắt nhìn anh.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày trời, Cố Tử Thần nhíu mày, tay đang cầm tờ báo khẽ run lên, tiếp tục đọc báo.

Trần Nguyên hạ thấp giọng nói: “Niên Niên sao rồi?”

“Cũng ổn rồi, chắc sau khi truyền nước xong sẽ không sao.” Cố Tử Thần nhàn nhã lật qua trang khác: “Nhắc tới mới nhớ, không phải cậu nên cám ơn tôi sao? Nếu không nhờ tôi kịp thời mang con heo này tới bệnh viện, chờ cậu thi xong cô ấy cũng bị sốt cao đến mức ngu người luôn rồi.”

Trần Nguyên lúng túng ho khan, là do anh ấy đã quên mất thời gian thi cứ, Tô Niên Niên thi xong trước anh ít nhất là mười lăm phút, nên anh không có thời gian đi ra đưa Tô Niên Niên đi.

Nhưng nếu nói như vậy, tại sao lúc đó Cố Tử Thần có thể xuất hiện được?

“Cố Tử Thần, đừng nói với tôi là cậu nộp giấy trắng đấy nhé?” Trần Nguyên hoài nghi hỏi.

Cố Tử Thần nhàn nhạt nói: “Tôi làm xong rồi.”

Trần Nguyên chỉ cảm thấy muốn ói ra hai ngụm máu tươi, anh ấy giãy giụa trong vũng máu hỏi: “Viết bừa câu trả lời?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.