Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Vẻ mặt Cố Tử Thần lạnh nhạt, đồng tình nhìn Trần Nguyên: “Xin đừng đặt IQ của hai bọn mình lên cùng một cấp bậc.”
Bài thi lớp 12 này có ít nhất bảy tám trang, coi như không nhìn đề chỉ viết đáp án không cũng không thể chỉ 15 phút a? Cố Tử Thần có cần biến thái vậy không?
Thành tích Trần Nguyên không cần phải nói, top đầu trong khối mười hai Thánh Âm, nhưng Cố Tử Thần thật sự là đã giết anh trong tích tắc a...
Hai người nói chuyện phiếm mấy câu, Tô Niên Niên dụi dụi mắt, tỉnh lại.
“Cố Tử Thần?” Cô mê mang kêu, đôi mắt to tròn mờ mịt nhìn xung quanh.
Sắc mặt Trần Nguyên đen thui, tỉnh dậy phải tìm người anh trai là anh trước mới đúng chứ! Vì sao phản ứng đầu tiên lại là tìm Cố Tử Thần hả!
Không nhìn sự ghen tị trần trụi của Trần Nguyên, Cố Tử Thần lên tiếng, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ có lông mày giật giật, tiết lộ tâm tình của anh.
Trần Nguyên đi đến trước giường Tô Niên Niên, quan tâm hỏi: “Có đói bụng không? Có lạnh không? Anh mua cháo cho em ăn nhé?”
Tô Niên Niên lắc đầu, hiệu lực của thuốc vẫn còn, đầu không quá đau, cô chống đỡ ngồi dậy, Trần Nguyên cẩn thận đệm gối đầu sau lưng cho cô.
Trần Nguyên bưng cháo kiên trì muốn đút cho cô, Tô Niên Niên dở khóc dở cười ăn.
Nhìn khung cảnh ấm áp của hai anh em, ánh mắt Cố Tử Thần tối đi mấy phần, dứt khoát tiếp tục lật tờ báo không biết đã lật bao nhiêu lần.
Ăn xong, tinh thần Tô Niên Niên đỡ hơn phần nào.
Điện thoại Trần Nguyên rung lên, anh cầm lên ấn nút trả lời, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng khóc của con gái: “Trần Nguyên... cậu có thể đến giúp mình không...”
Trần Nguyên biến sắc, vội vàng cúp điện thoại, vẻ mặt khó xử nhìn Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên đoán ra anh có việc gấp, thấu hiểu nói: “Anh có việc cứ đi đi, em và Cố Tử Thần cùng về là được rồi.”
Trần Nguyên lại dặn dò Cố Tử Thần một phen, mới vội vàng chạy ra ngoài.
Anh vừa đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Cố Tử Thần và Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên ho khan mấy tiếng, cảm giác không được tự nhiên. Cô khẽ nói: “Cái đó... Chuyện hôm nay cảm ơn anh.”
Giọng Cố Tử Thần lạnh như băng, lông mày nhướng lên, che giấu đắc ý: “Không cần khách sáo... tiện tay mà thôi.”
Có trời mới biết anh dùng tâm tình vội vội vàng cỡ nào viết xong bài thi, khi nộp bài thi giáo viên còn không tin anh, mãi đến khi xem xong đáp án, cằm suýt rớt xuống, thậm chí còn nghi ngờ có phải anh trộm đáp án hay không.
Tô Niên Niên cong môi, trong lòng toát lên vui sướng.
Trên người có áo khoác tràn ngập mùi hương của anh, còn có cảm giác ấm áp quanh quẩn bên người, khiến Tô Niên Niên cảm thấy cả người khoan khoái, cực kỳ thoải mái.
Trong mắt Cố Tử Thần có nghi hoặc, Tô Niên Niên đang yên đang lành cười ngốc cái gì vậy? Không phải sốt đến ngu người rồi chứ?
Anh đứng dậy đi đến bên cạnh Tô Niên Niên, sờ trán cô.
Ừm, bình thường, hẳn là không sao.
Bị động tác đột ngột của anh làm cho giật nảy mình, sắc mặt Tô Niên Niên hồng lên, ngượng ngùng hỏi: “Anh làm gì vậy...”
Cố Tử Thần thu tay lại, vẻ mặt lại như ban đầu, khối băng ngàn năm không tan.
“Vẫn ổn, không bị sốt đến ngốc.”
Tô Niên Niên lườm anh: “Ai cần anh lo, tôi vốn rất tốt mà.”
Cố Tử Thần nheo mắt phượng, cố ý đấu võ mồm với cô: “Tô Niên Niên, chuyện của cô, tôi quản!”