Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hai mắt Tô Niên Niên trợn to, vẻ mặt như gặp phải quỷ.
“Cố Tử Thần, không phải là anh bị cháy hỏng đầu? Nói tôi rảnh rỗi là anh, giờ lại biến thành muốn quản chuyện rảnh của tôi! Anh thay đổi như chong chóng vậy!”
Mặt Cố Tử Thần không biến sắc: “Tôi từng nói sao? Nhất định là cô nghe nhầm.”
“...” Tô Niên Niên im lặng, hóa ra công lực cãi nhau của anh ta cũng không tệ, ngay cả da mặt dày như cô cũng thấy mặc cảm.
Treo xong hai bình, Cố Tử Thần muốn đi lái xe, Tô Niên Niên yên lặng theo sau Cố Tử Thần, cái bóng một cao một thấp kéo thật dài.
Trên đường Tô Niên Niên không nói gì, chỉ lúc về đến nhà mới nhẹ giọng nói cảm ơn với Cố Tử Thần, sau đó định cởi áo khoác xuống đưa cho Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần chê bai nói: “Tô Niên Niên, cô là heo à, nào có ai trực tiếp đưa trả như vậy, ít nhất cũng phải cầm đi giặt sạch rồi mới trả lại tôi chứ.”
Tô Niên Niên bị anh làm sửng sốt, nghĩ cũng thấy đúng, dù sao bệnh sạch sẽ của anh ta đáng sợ như vậy, thế là bĩu môi, dùng sức đóng cửa xe, bực bội về nhà.
Cố Tử Thần ngồi xong xe, khóe miệng cong lên, sau đó thấp giọng nở nụ cười.
Tô Niên Niên... quả nhiên là heo a.
-----------------------
Uống cốc nước nóng Sở Tố Tâm chuẩn bị cho mình, lại thêm hai cái chăn dày mùa đông, ròng rã suốt một đêm, sáng sớm hôm sau, cuối cùng Tô Niên Niên cũng hoàn toàn khỏe lại.
Tắm rửa một cái, nhàm chán tản bộ trong phòng.
Tuần này chuẩn bị làm kiểm tra thử đủ mệt, thầy cô các môn coi như có nhân tính, không cho bài tập. Tô Niên Niên đi một vòng, cho Bao Bao ăn thức ăn của mèo mới nhớ ra mình còn chưa vẽ áp phích.
Tô Niên Niên vung bút như thần, rất nhanh vẽ ra hai bức.
Mặc dù có đoạn thời gian không đụng bút vẽ, cũng may vẫn còn ngón nghề, vẽ liền một mạch hai bức, đã có chủ đề xuất hiện, lại thêm bản thân cô sáng tạo thêm. Tô Niên Niên càng nhìn càng hài lòng, vỗ bốp một cái: “Hoàn mỹ!”
Bao Bao ngồi xổm xuống bên chân cô kêu ‘meo meo’, bị cảm xúc chủ nhân lây nhiễm, bắt đầu vô sỉ bán manh.
Tô Niên Niên vuốt ve cơ thể mềm mại mập mạp của Bao Bao, luôn có cảm giác có phải đã nuôi Bao Bao quá béo rồi không.
Có điều mập mạp, cảm xúc thật không tệ.
Bao Bao hài lòng hưởng thụ cô vuốt ve, híp mắt kêu lên, Tô Niên Niên nhìn kĩ thì cảm thấy không bình thường.
Sao biểu cảm kiêu ngạo của con mèo này giống hệt Cố Tử Thần vậy!
Hừ! Tên quỷ đáng ghét Cố Tử Thần, là đồ bại hoại siêu cấp vô địch vũ trụ... Tô Niên Niên khinh bỉ trong lòng, cái câu “cô là heo à” của Cố Tử Thần không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu, trong cơn tức giận cô cầm lấy bút dạ, vung mấy nét vẽ con heo.
Trong tranh, con heo chảy nước mắt ròng ròng nhìn thức ăn, nhưng thức ăn cách nó quá xa, không thể với tới.
Tô Niên Niên cười ha ha hồi lâu, trong đầu tưởng tượng Cố Tử Thần chính là con heo này, tâm tình cực kỳ tốt.
Cô ngâm nga hát xuống nhà tìm thức ăn, Bao Bao nhảy nhót trong phòng, nhảy lên cái bàn, hình như có vẻ rất ghét hai bức áp phích vừa rồi, móng vuốt đạp một cái, khiến một tấm rơi xuống đất.
“Meo meo ~” Bao Bao ưa thích không rời con heo kia, ghé người vào trang giấy.